Phút thứ chín.
Lão đạo buông bát đũa xuống, nhìn thẳng Liễu Bình, nói: "Không thể nào... làm
sao lại đơn giản như thể chứ."
Liễu Bình lạnh lùng nói: "Sư phụ đừng nguyền rủa con như vậy chứ? Con sắp
thành công rồi mà."
Ánh mắt lão đạo vẫn đặt trên người Liễu Bình, nói: "Thế nhưng hai loại sức
mạnh kia đều cực mạnh, bọn chúng là đối thủ của nhau... từ xưa tới nay chưa
từng có ai có thể nắm giữ bọn chúng một cách nhẹ nhõm như vậy, điều này
cũng không thực tế!".
Liễu Bình bình tĩnh nói: "Chỉ cần không có thân thể, bọn chúng có thể làm gì
con?"
"Cũng đúng... chỉ sợ bọn chúng cũng bị con làm khó, thế nhưng lực lượng của
bọn chúng đã siêu việt mọi thứ, chẳng lẽ thật đã bị con hàng phục?"
Lão đạo trừng mắt, dùng giọng điệu gần như mất khống chế để nói.
"Bị ta hàng phục... sẽ có chuyện gì xảy ra sao?"
Liễu Bình hỏi.
Lão đạo nhún vai, nói: "Ta cũng không biết, bởi vì chưa từng có ai làm được
điều đó, tóm lại là chuyện tốt, chúng ta cũng không cần kham khổ như..."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên vẻ mặt Liễu Bình dần dần trở nên sinh động.
Quanh người hắn lơ lửng một loại khí tràng không hiểu nào đó, nghiêm mặt nói:
"Là lúc này đây, một khi loại lực lượng tà ác kia bị phong ấn, con có thể làm
chuyện chính rồi, ví dụ như sáng tạo võ kinh..."
Liễu Bình ngồi xếp bằng, một tay đánh ra từng pháp ẩn.
Mỗi khi pháp ấn trên tay hắn hoàn thành, lập tức hóa thành một luồng sáng, bay
ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600295/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.