Hắn vừa nói xong.
Cũng không còn kiềm chế luồng lực lượng trong cơ thể.
Vô số mạch máu hiện lên bên ngoài cơ thể của hắn, mà cơ bắp của hắn cũng
căng nứt quần áo, hiện ra những đường vân thiên nhiên Ác Mộng.
Một luồng sương mù từ trên người hắn phun ra ngoài, dần dần biến phạm vi
xung quanh trở thành một vùng sương mù.
Liễu Bình đứng trong sương mù, nói với giọng tàn bạo cùng sát ý: "Các vị, ta
sắp tiến hành tiến hóa, nơi này không có chuyện gì của các ngươi cả... đều cút
đi!"
Trên bầu trời.
Mấy chục luồng khí tức ẩn chứa sát ý khóa chặt lấy hắn.
Một giọng nói vang lên: "Là một thể sơ sinh Thôn Thần giả."
"Nó ăn quá nhiều linh hồn, đáng chết! Đáng chết!"
"Chúng ta ăn nó là được rồi."
"Đúng vậy, chúng ta chia ăn nó đi, như vậy cũng có thể bù lại."
Đám quái vật Ác Mộng nghị luận ầm ĩ.
Liễu Bình mỉm cười, bỗng rút Trấn Ngục đạo ra chém về hư không, cả người
biến mất tại chỗ.
Bọn quái vật giật mình.
"Hắn chém đứt thời không! Nhanh đuổi theo hắn!"
Có quái vật kêu lớn.
"Để ta... các vị, đều theo ta đi, ta dẫn các ngươi đi tìm hắn!"
Một con quái vật khác nói.
"Đi!"
"Nhanh! Nhanh lên! Đuổi kịp nó, ăn nó đi!"
Bọn quái vật kêu lên, nhanh chóng dung nhập hư không, biến mất không thấy gì
nữa.
Bọn chúng đuổi theo Liễu Bình.
Một giây sau.
Bỗng nhiên... Hư không rung động.
Một thanh trường đao nhảy ra ngoài, lượn lờ trong hư không.
Lúc này, lại có một thế giới tăm tối mở ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600271/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.