Hắn vừa nói xong.
Bốn phía im ắng yên tĩnh.
Trong thời gian ngắn, bộ đàm không truyền ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Ba ông lão nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Liễu Bình với ánh mắt phức tạp.
Thiếu niên này! Thiếu niên này đúng là có một cái miệng quá độc ác mà! Nếu
như bản lĩnh võ đạo không cao như vậy, chỉ sợ chỉ cần dựa vào cái miệng này,
hắn cũng đã chết vô số lần.
Mỗi một câu nói của hắn đều là đạo, chỉ thẳng vào một điểm mà đối phương
quan tâm nhất... Danh tiếng! Nếu như... Nếu như chuyện tối hôm nay, vị công
tử bắt người kia không thể làm ra ứng đối hữu hiệu... Có lẽ sẽ thật xong đời.
Bởi vì ngay cả một võ giả bình thường đều không thể chịu nổi lời nói này.
Là đời sau của gia tộc vinh quang, nếu như thật sự bắt cóc, trong bóng tối xử lý
mọi chuyện, thần không biết quỷ không hay, như vậy thì còn dễ nói.
Thế nhưng hiện tại mọi chuyện đều được bày ra ngoài sáng.
Không biết có bao nhiêu người đang âm thầm chú ý chuyện nơi đây.
Ngay vào lúc này... Toàn bộ danh tiếng của gia tộc vinh quang đều bị thiếu niên
kia gác lên trên lửa nướng.
Nếu như ứng đối kém cỏi.
Toàn bộ danh tiếng tốt đẹp mà gia tộc phía sau công tử kia đã phải tích lũy trong
mấy trăm năm qua, đều hóa thành hư không hết.
Gia tộc của hắn ta sẽ biến thành trò cười! Ngay sau đó... Từ máy bộ đàm truyền
ra một giọng nói trầm ổn: "Thiếu gia, hay là để ta tới chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600245/chuong-791.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.