Vài giờ sau... Trên một hành tinh hoang vắng không người.
Tất cả người tham dự thử thách sinh tồn đều tản ra, chạy đi khắp bốn phương
tám hướng hành tinh.
"Được rồi, Liễu Bình..."
Sơ Vân Thường trở nên nghiêm túc, nói: "Hành tinh này có rất nhiều thú dữ
kinh khủng, khí hậu cũng rất khắc nghiệt, chúng ta cần phải tìm tới thứ gì đó có
thể nhóm lửa."
Vị trí của hai người là một tòa núi đá.
Liễu Bình nói: "Ngoài những thứ này ra, sở dĩ những người kia chạy nhanh như
vậy, có lẽ cũng là vì đề phòng chúng ta."
"Đương nhiên, thi thể của một người có thể giúp bọn họ sống sót qua rất nhiều
ngày, đặc biệt là võ giả như ta, một khi bị bọn chúng ăn, năng lượng mà ta ẩn
chứa có thể để bọn họ thông qua lần thử thách này."
Sơ Vân Thường bình tĩnh nói.
"Ngươi ăn người sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Chúng ta là võ giả, không phải bộ tộc ăn thịt người... Liễu Bình, chúng ta cần
dùng võ đạo diệt sát tất cả những tên rác rưởi ngăn cản trước mắt chúng ta."
Sơ Vân Thường nói.
Liễu Bình khen ngợi.
Quả nhiên không hổ là kiếp trước của Triệu Thiền Y.
Ánh mắt hắn chuyển động, quan sát bốn phía, trong lòng yên lặng suy tư.
Nếu đoạn lịch sử này là trống không... Khi mình sáng lập Võ kinh, có thể đồng
thời trợ giúp kiếp trước Triệu Thiền Y chôn xuống hạt giống lực lượng mạnh
mẽ hơn hay không đây? Chờ đoạn lịch sử này bị cố định lại, không chỉ là mình
có được Võ kinh siêu phàm nhập thánh, Triệu Thiền Y cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600221/chuong-767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.