Toàn trường yên tĩnh lại.
Liễu Bình liếc nhìn bên kia một cái, chỉ thấy chữ nhỏ trên thi thể không đầu kia
chuyển từ “Ngăn cản giả Ác Mộng (Người thứ tư)"
thành “Thi thể”, lúc này mới tiếp tục hát vang: “A ha, đồng đảng của hắn cũng
đã đến tội –"
"Theo ta thì, kẻ nào muốn giết trẻ con đều là một đám heo! – “Các vị bằng hữu
thân ái,"
"Sự an bình của trấn nhỏ đã khôi phục như lúc ban đầu - Hắn chuyển động
chiếc nhẫn một cái.
Xôn xao... Trên mảnh đất trống bên cạnh dương cầm, số lượng đồng vàng và đá
quý không đếm được trào ra, dần dần xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Mọi người lại hoan hô lên lần nữa.
Trong tiếng dương cầm của Liễu Bình, mọi người vừa nhét vàng vào túi của
mình, vừa sung sướng ca hát: “Hưởng thụ vui sướng -”.
"Đi theo thằng nhóc tuổi trẻ đẹp trai kia."
"A ha, hưởng thụ vui sướng giết người lấy tiền!"
"Nga - Hôm nay chúng ta thật vui sướng!"
Liễu Bình ngồi trên chiếc ghế trước quầy quán bar, trong tay nâng một cái ly
thủy tinh trong suốt.
Cái ly đựng đầy chất lỏng màu hổ phách, tỏa ra quang ảnh loang lổ lập loè dưới
ánh nắng mờ nhạt chiếu rọi đến từ ngoài cửa sổ.
Nữ anh vừa tắm rửa xong, được bôi phấn rơm, sau khi uống sữa xong thì lộ ra
nụ cười thỏa mãn, an tâm gối lên đầu gối của hắn.
Liễu Bình nâng ly rượu lên uống một ngụm, gật đầu nói: “Rượu không tồi."
Người pha chế sớm đã đứng một bên nín thở chờ đợi, lập tức lộ ra nụ cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600155/chuong-701.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.