Bóng tối.
Bóng tối tràn ngập mỗi một góc, tựa như biển cả vô biên, lại như hư không vô
tận.
Chỉ có một điểm sáng sắc lạnh lờ mờ lấp lóe, bồng bềnh trong bóng tối.- - Đó là
một nam nhân cầm dù đen trong tay.
Gã để trần nửa người trên, lộ ra phù văn màu đen đầy người, mà cây dù đen
trong tay múa may theo gió, mang theo gã chậm rãi lướt tới mảnh đất chưa rõ.
Một lúc sau.
Kẻ cầm dù nhẹ nhàng dừng lại, quay đầu nhìn về con đường lúc tới.
"A --"
"Ha ha ha ha ha ha!"
Gã đột nhiên cười như điên, nói với giọng điệu mừng rỡ tột cùng: “Cuối cùng
cũng thoát khỏi nơi đó! Trang Viên kia -- Mặc kệ chủ nhân của nó là ai, cuối
cùng đã không còn thứ gì có thể giam cầm linh hồn của ta."
Kẻ cầm dù cười một hồi thì bỗng im bặt, nét vui sướng trên mặt biến mất không
còn một mảnh.
“Đáng chết... Rõ ràng là một hồi thoát thân hoàn mỹ, kết quả lại gặp thứ kia, chỉ
hi vọng nó bị thuật chết giả của ta lừa gạt."
Kẻ cầm dù lấy lại bình tĩnh, một tay bóp ấn, khẽ quát lên: “Tìm!"
Một rồi lại một phù văn màu đen lan tỏa ra từ trên người gã, nhao nhao chui vào
hư không hắc ám chung quanh.
Chúng mấy chục giây trôi qua.
Tất cả phù văn màu đen bay trở về, chui vào trên người gã một lần nữa.
Khóe miệng Kẻ cầm dù nhẹ nhàng nhếch lên.
Không có theo dõi, không có giám thị, không có theo đuổi.
Xem ra gã đã thành công thoát thân khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600132/chuong-678.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.