Phía bên kia.
Trên xe cứu thương, Liễu Bình đột nhiên mở mắt ra.
Hắn nhảy xuống xe cứu thương, hội hợp với Mã Cường đã đi theo bên cạnh từ
lâu, họ hối hả lao về hướng trường học.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, Trần Tiểu Minh sẽ phải đưa ra một trong hai lựa
chọn.
Một là bị các giáo viên tuần tra đuổi về nhà.
Hai là không quan tâm đến lời khuyên can của các giáo viên, vẫn ở lại khu dạy
học.
Nó sẽ lựa chọn cái nào? Liễu Bình hối hả bay vút trên đường phố.
"Từ từ, rốt cục là chuyện gì?"
Mã Cường đi theo bên cạnh, nhịn không được nhỏ giọng hỏi han.
"Nhiệm vụ bí mật-- Chờ ta xem tình hình trước."
Liễu Bình nói.
Hai người vòng đến cổng sau trường học, nhảy qua tường vây, trốn sau một cây
đại thụ rồi nhìn lại vào khu dạy học.
Khu dạy học là một mảnh tĩnh mịch.
Không có ai.
Liễu Bình hơi trầm ngâm, sau đó lộn ngược cặp sách ra, dùng sức cắt ra vài vết
rách, sau đó lại lộn ngược lại rồi giao cho Mã Cường.
"Đây là?"
Mã Cường hiếu kỳ hỏi.
"Nghe này, đây là một loại mồi đặc thù, chờ lát nữa nếu Trần Tiểu Minh tới gần
ta thì ngươi ném cái cặp sách này ra thật xa."
Liễu Bình nói.
"Phải ném bao xa?"
Mã Cường hỏi.
"Ngươi có thể ném được bao xa thì ném."
Liễu Bình nói.
"Nhưng cặp sách của ngươi không chịu nổi sức ném của ta, sẽ rách nát ra -- “Ta
muốn chính là hiệu quả này!"
"Vậy hiện tại phải làm gì?"
Liễu Bình ngẩng đầu liếc nhìn trụ đồng thau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4600007/chuong-553.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.