Tiếng giảng bài của thầy giáo dừng lại.
Thiếu niên cả lớp cùng nhìn về phía Lâm Nguyệt đang ngồi ở bên kia phòng
học.
Mặt Lâm Nguyệt không có cảm xúc, chỉ dùng ánh mắt rất đáng sợ nhìn về phía
Liễu Bình.
Liễu Bình nói: “Đừng nhìn ta như vậy, thân là chức nghiệp giả thì ai không có
bí mật? Nhưng vì sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Nói thật! Lâm Nguyệt nói: “Ngươi không sợ ta giết ngươi à?"
Chung quanh lặng ngắt như tờ.
Thầy giáo tông cửa xông ra, không biết đi nơi nào.
"Ta chính là Thẻ Bài Sư cấp 42, đã lâu chưa thật sự thua lần nào."
Liễu Bình tràn đầy sát khí mà nói.
Là nói thật! Ánh mắt Lâm Nguyệt chớp động, nói: “Liễu Bình, ngươi có từng
nói dối hay chưa?"
Nó bắt đầu hoài nghi! Một con người có thể mãi mãi không nói dối à? Trong
sinh hoạt thường ngày, ngôn ngữ của mọi người cực kỳ pha tạp, ngẫu nhiên sẽ
nói ra một vài lời mang nghĩa lệch lạc, điều này không tính là gì, nhưng lại có
thể thuộc về phạm trù của nói dối.
Cho dù là vô tình, cũng rất khó luôn không nói dối như vậy.
Liễu Bình cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng người nào cũng như người hay sao? Từ nhỏ ta đã được cụ trong nhà giáo dục tuyệt đối không thể nói dối quá nhiều,
nếu không sẽ bị ném vào núi hoang tự sinh tự diệt, cũng từng nhìn thấy rất
nhiều mánh khoé bịp người, ta ghét nhất là kẻ lừa đảo."
"Cụ trong nhà"
là sư phụ.
"Ném vào núi hoang"
là lời nói tức giận của sư phụ sau lần mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4599987/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.