Trong lúc Liễu Bình suy tư, thiếu nữ đã đứng trước mặt hắn.
"Làm quen một chút, ta là Lâm Nguyệt."
Nàng nói.
"Ta là Liễu Bình, đã tự giới thiệu trên bục giảng, cảm ơn người chịu để ta ngồi
cùng bàn."
Liễu Bình cười chào hỏi.
"A, không cần khách sáo, ta chỉ muốn biết, vì sao người chọn ngồi cùng bàn với
cô ta mà không phải với ta?"
Lâm Nguyệt hỏi.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra: “Cảnh cáo!"
"Đối phương phát động Hoang Ngôn Chiêm Bắc Chi Thuật."
"Thuyết minh: Nếu người nói ra bất cứ lời nói dối nào, thuật này sẽ phát động
từ lời nói dối đó để tiến vào trong não của ngươi, nhìn thấy tất cả bí mật của
ngươi..."
Trong lòng Liễu Bình trầm xuống.- - Cả thể phân liệt này cũng biết thi triển
thuật pháp này sao? Không thể nói dối.
Không thể nói dối.
Không thể nói dối.
Vậy phải trả lời như thế nào? Lâm Nguyệt nhìn chằm chằm vào Liễu Bình,
dáng vẻ như rất tức giận.
Một thiếu nữ ngây thơ hoạt bát như vậy -- Ai mà ngờ được thật ra nó đang nhìn
trộm tất cả mọi thứ của Liễu Bình chứ? "Nói đi chứ!"
Lâm Nguyệt thúc giục.
Liễu Bình nhanh chóng suy tư, thuận tiện quay đầu lại liếc nhìn Tinh Thần một
cái để tranh thủ thời gian mấy giây.
Chỉ thấy vẻ mặt Tinh Thần đờ đẫn, cứ như không nghe thấy cuộc đối thoại của
hai người.- - Cô gái câm bị bệnh tự kỷ.
Không thể nói ra nguyên nhân này.
Liễu Bình quay đầu lại, nói: “Vừa rồi ông béo đưa ta vào tên là Điểm Kim
Triệu, là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4599982/chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.