Quái vật đáp xuống mặt đất, thân thể vươn ra nhưng cái chi chằng chịt, đâm thật
sâu vào đất.
"Lấy thực lực của ngươi, cần gì phải tới tàn sát một thôn xóm bình thường chứ."
Liễu Bình hỏi.
"Hì hì, chúng đều thích khiêu chiến những nan đề đó, nhưng ngặt nổi ta lại thích
làm từ câu hỏi đơn giản."
Quái vật nói.
"Vậy ngươi sẽ chết càng nhanh."
Liễu Bình nói.
Một cái đầu của quái vật quay qua, nhìn Liễu Bình từ trên xuống dưới, hài hước
nói: “Một tên đáng buồn, vừa rồi ngươi cứu những người đó nên đã để lộ nhược
điểm của mình rồi."
"Ta cứu bọn họ là vì có thể cứu, cái này cũng coi như nhược điểm sao?"
Liễu Bình cười nói.
"Đương nhiên! Lấy thực lực của ngươi, vốn có hy vọng trốn khỏi nơi này...
Nhưng hiện tại không còn khả năng nữa rồi."
Quái vật nói.
"Trốn?"
Liễu Bình rút trường đao ra, chỉ vào quái vật đối diện và nói: “Ta tình nguyện
chết trận trăm ngàn lần, cũng không muốn trốn"
Gấu trúc đột nhiên khẩn trương lên.
"Ngươi muốn chết! Ta tác thành cho ngươi ––"
Quái vật cười ha ha, nói: “Sinh mệnh yếu ớt à, trước khi ta thổi tắt ngọn lửa linh
hồn của người thì để ta ăn luôn trái tim đập loạn nhịp của ngươi đi!"
Liễu Bình vẫn không động đậy.
Triệu Thiền Y bỗng hiện ra từ sau lưng hắn, hung hăng cắm trường đao trong
tay vào mặt đất, quát khẽ: “Trảm --"
Oanh! !! Toàn bộ mặt đất bị chém ra trăm ngàn vết chém, để lộ vô số cái chi
đang nhanh chóng đâm tới nằm ẩn trong đó.
"Ngấm ngầm giở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4599972/chuong-518.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.