Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, nói: "Ta muốn những tồn tại vốn không cam tâm
trở thành Thị thần nhất tới nơi này."
Ngục Linh bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: "Tại sao lại đưa ra một điều kiện như vậy?"
Liễu Bình nói: "Không cam tâm là một loại khí chất quý giá, đặc biệt là sau khi
tử vong, trở thành Thị thần vẫn không cam tâm như vậy..."
"Loại khí chất này đã chứng minh chủ nhân của nó vốn cực kỳ xuất sắc, những
tồn tại xuất sắc tới như vậy mới có thể miễn cưỡng đuổi theo bước chân của ta,
nếu không Thị thần bình thường không thể tiến bước theo ta được." Liễu Bình
nói.
"Ngươi chưa từng trở thành Thẻ bài sư, vì sao lại cảm thấy Thị thần không thể
tiến bước theo ngươi?" Ngục Linh khó hiểu hỏi.
"Lời tuyên bố ẩn chứa chút kinh nghiệm của bản thân mà thôi." Liễu Bình nhún
vai, nói.
"Được, ta sẽ kêu gọi những tồn tại mà trong lòng có sự không cam tâm mãnh
liệt tới đây." Ngục Linh nói.
Nó đưa tay đặt trên quyển sách màu đen, nhẹ giọng niệm lên những chú ngữ tối
nghĩa khó hiểu.
Theo tiếng chú ngữ càng lúc càng lớn, cảnh tượng xung quanh dần dần xuất
hiện từng tầng sương mù xám như mộng ảo.
Những sương mù xám này nối liền cùng một chỗ, hóa thành từng mặt tường tạo
thành một mặt tường cao tận trời.
Mặt tường cao mấy chục mét, dần dần ngăn cách bốn phía, bao vây Ngục Linh
cùng Liễu Bình ở trong đó.
Chú ngữ bỗng dừng lại.
"Bọn chúng tới rồi!" Ngục Linh nói khẽ.
Liễu Bình nhìn về phía vách tường bốn phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4599584/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.