Lý Trường Tuyết nói: "Ta không biết ngươi, ta chỉ biết tâm của ngươi."
"Cái gì?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.
"Lúc đó mấy vị sư đệ của ta ngồi trong quán rượu, sợ bị ta phát hiện, cực kỳ
khẩn trương." Lý Trường Tuyết nói.
"Ngươi biết sao?" Liễu Bình kinh ngạc.
"Với bản lĩnh cải trang của bọn họ, ta chỉ liếc mắt là nhận ra." Lý Trường Tuyết
thản nhiên nói.
"Sau đó thì sao?" Liễu Bình hỏi.
"Trong quán rượu đó, đám sư đệ của ta chỉ có cảm xúc sợ hãi, mà người chưởng
quầy có lẽ cũng là người tông môn của ngươi, cảm xúc của hắn ta chỉ có cảnh
giác cùng đề phòng; còn những cô nương thanh lâu, chỉ có ý nghĩ gặp dịp thì
chơi, cong lưng nịnh nọt, mà ngươi..."
Vẻ mặt của Lý Trường Tuyết trở nên mềm mại, nói: "Ngươi bận trước bận sau,
luôn quan tâm tới sống chết của những người này, sợ ta nổi giận giết người."
Liễu Bình lắc đầu nói: "Có phải là ngươi sai lầm rồi không, ta đã giết rất nhiều
đồng môn của ngươi."
Lý Trường Tuyết bật cười, nói: "Ngươi và ta đều là hạng người khoái ý ân cừu,
cho dù kẻ trước mắt là ai đi chăng nữa, chỉ cần làm việc ác thì đều có thể chém
giết, có gì sai lầm sao?"
Liễu Bình im lặng.
Thực sự là một kiếm tu chân chính.
Thảo nào vị Đại sư huynh kia còn cần làm đủ chuẩn bị, thậm chí còn vận dụng
toàn bộ kịch bản để làm chuyện này.
Lý Trường Tuyết đưa tay vuốt nhẹ lên má Liễu Bình, nói: "Ta dùng kiếm tâm
tìm đạo lữ, mặc dù ngươi không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4599564/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.