Ầm ầm...
Cánh cửa sắt thép mở ra, cảnh tượng bên trong chính là màn đêm vĩnh hằng
cùng hoang dã bao la.
Một người từ bên trong cánh cửa đi ra.
Liễu Bình.
Hắn nhắm mắt lại, mặc cho sắc trời chiếu rọi bản thân, vẻ mặt hiện lên vẻ
hưởng thụ.
Lúc này là khi mặt trời sắp xuống núi, toàn bộ trấn nhỏ bị nhiễm lên một tầng
màu vàng óng, sự ấm áp truyền tới theo những cơn gió làm người ta cảm thấy
sảng khoái.
"Cơn gió mang theo khí tức sinh mạng... còn sống vẫn tốt hơn... chết thì không
còn cái gì nữa."
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi mới bước chân đi về phía trấn nhỏ.
Sau lưng hắn, hai cánh cửa lớn đóng lại.
Với giới hạn tại cánh cửa kim loại này, trong hoang dã rộng lớn phía ngoài, màn
đêm đen kịt đã bao phủ tất cả.
Khu vực màn đêm đen kịt đó chính là một bộ phận của Vĩnh Dạ, nó như vật
sống vậy liên tục hoạt động, chỉ chờ mặt trời xuống núi, nó liền vội vàng muốn
nuốt sạch thị trấn trước mắt.
Ánh sáng đang dần dần yếu bớt, bóng tối chuẩn bị bao phủ tất cả.
"Ngươi vừa từ trong thế giới Tử Vong đi ra, thu hoạch như thế nào?"
Một giọng nói truyền tới từ phía xa.
Đó là một người mà hắn chưa từng gặp.
Hắn ta mặc một bộ quần áo việt dã, trên tay cầm một chai rượu, đang đứng tại
cổng Ám Vụ trấn, chuẩn bị đi vào trong thị trấn.
Liễu Bình đứng lại, hỏi: "Các hạ là ai?"
"Ta là Người bán rượu của Sương Thiết trấn, tới đây ôn chuyện với Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4599543/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.