Nhóm dịch: Thiên TuyếtKhông đợi Liễu Bình ra tay, gã vội nói: "Ác ý làm hỏng tài sản riêng, là tội ác cực kỳ nặng trong toàn bộ thế giới, ta khuyên ngươi đừng nên làm như vậy, mà ta cũng sẽ nói hết mọi thứ mà ngươi muốn biết cho ngươi.
""Nói.
" Liễu Bình nói.
"Ngươi muốn biết cái gì?" Vương Thành hỏi.
"Những thứ mà vừa rồi chúng ta đã nói! "Liễu Bình bỗng dưng im lặng, cầm đao gãy trong tay đâm xuống, lại vẩy một cái.
Mấy ngón tay của Vương Thành bị chém đứt, một viên đá được giấu trong bàn tay cũng bị gẩy bay lên không.
Trên tảng đá này có khắc một phù văn quỷ dị, đang phóng ra một loại gợn sóng nhỏ bé nào đó, mà xung quanh tảng đá này vừa mới xuất hiện một tầng bóng mờ rất nhạt, giống như có thứ gì muốn sống lại vậy.
Liễu Bình quan sát một cách tỉ mỉ, chỉ cảm thấy phù văn này giống như một con rắn đang uốn éo vậy.
Hắn cũng không cần biết thứ này là cái gì, nắm chặt đao gãy trong tay, dùng toàn lực chém xuống!Ánh đao lóe lên.
Răng rắc.
Tảng đá vỡ vụn, hóa thành bảy tám mảnh đá vụn rơi xuống đất.
Tảng đá vừa vỡ, bóng mờ đang dần dần ngưng tụ kia bỗng nhạt đi, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
"Đáng chết!"Vương Thành tức giận chửi thề.
Trên cánh tay của gã mọc ra từng mảng vảy, đầu cũng dần dần biến thành một con thú hoang, trong miệng lộ ra răng nanh, chuẩn bị bò dậy từ trên mặt đất.
Ánh đao lại lóe lên.
Vương Thành lại ngã xuống mặt đất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/4599468/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.