Thẩm Thố không trả lời câu hỏi của Đàm Soái, hắn đi tới trước cửa không thèm quay đầu lại, nhưng khi mở cửa ra thì một bóng người ngồi dựa vào tường dưới sàn đập vào mắt.
Vì sự ăn ý như có thần giao cách cảm, người đàn ông đứng lặng hồi lâu bên cửa khẽ nở nụ cười.
Lâm Bắc Thanh nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên.
Y đạp cửa thoát khỏi tiếng gào thét giận dữ của Mạnh Y Phóng, chạy thục mạng tới nơi này như đang lao đến một tiệc rượu long trọng, nhưng rồi tới cửa lại chần chừ lưỡng lự.
Tất thảy lo lắng đã bay biến hết tự bao giờ.
Giống như một dòng sông băng bị đập nứt toác ra, gương mặt xinh đẹp tái nhợt dần phục hồi lại từ trong thất thần mờ mịt: “Em biết hôm nay anh ra viện, em…”
Ánh mắt nhìn xuống dịu dàng mà bao dung, người đàn ông mỉm cười vươn tay về phía y.
Lâm Bắc Thanh còn chưa đứng hẳn lên thì đã vươn hai tay ôm lấy hai má Thẩm Thố và hôn lên môi hắn.
Bốn cánh môi chạm nhau thì lập tức không thể quay đầu.
Khi hai người ôm hôn nhau vào phòng thì mới nhận ra còn có sự tồn tại của một người nữa.
“À…” Thẩm Thố hắng giọng rồi quay sang cười với Lâm Bắc Thanh mặt đã đanh lại lạnh lùng, “Tôi làm tí khởi động để chào mừng em tới đấy.” Hắn ném chiếc sơ mi sạch cho Đàm Soái vẫn đang nằm trên giường với thân trên để trần, “Mặc vào đi còn gì nữa.”
Gã trai đẹp với vóc dáng không một khuyết điểm cầm áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-cua-don-juan/525067/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.