“Hôm đó tôi vẫn trốn ở ngoài cửa nghe lén như bình thường, hai người họ cãi nhau dữ dội lắm, hình như là vì chị ấy lên giường với thằng khác và có thể đã mang thai đứa con của thằng đó. Sau đó chị ấy khóc lóc chạy ra khỏi cửa, mắt ầng ậc nước như hai quả hạch vậy, trông tội nghiệp đáng thương vô cùng, thật sự khiến lòng tôi đau như cắt, nếu chị ấy lựa chọn tôi, tôi sẽ chiều chuộng chị ấy lên tận trời, sao nỡ để chị ấy khóc chứ? Tôi chỉ muốn an ủi chị ấy, cho chị ấy một cái ôm ấm áp, một nụ hôn mềm mại. Nhưng chị ấy lại kinh hãi hét ầm lên ‘Hóa ra cậu chính là người theo dõi tôi’, sau đó chị ấy cứ liên tục chửi tôi là đồ điên, đồ biến thái bẩn thỉu, thế nên tôi buộc phải bịt miệng và mũi của chị ấy lại để không cho chị ấy phát ra tiếng, cô nói xem,” Khóe môi Tống Văn Kiệt giật giật, cái mũi cao kia dường như đã méo xệch, “đôi môi xinh đẹp như thế sao lại phun ra những con chữ dơ bẩn đến vậy chứ… Ai mà ngờ bịt một hồi thì chị ấy đứt khí, ngã xuống đất không động đậy nữa. Thế là tôi xâm phạm chị ấy, à là xác của chị ấy…”
“Văn Kiệt… anh đừng nói linh tinh… Anh, anh đang nói gì vậy chứ…”
“Sau khi xử lý thi thể sạch sẽ, tôi mất tận mười năm mới quên đi ánh mắt vô tội mờ mịt lúc sắp chết của chị ấy… Mười năm qua đêm nào tôi cũng bị bóng đè, sợ hãi toàn bộ phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-cua-don-juan/525061/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.