Công an, viện kiểm sát và tòa án.
Trên chiến trường kinh doanh, nếu đối tượng đàm phán là nữ, Thẩm Thố biết rõ phải “dùng thế mạnh của mình để tấn công điểm yếu của kẻ địch”, hắn chưa bao giờ quên đánh đổi một ít nhan sắc hơn người của mình, đó là nụ cười của hắn, giọng nói của hắn, ánh mắt thoáng vẻ u buồn lại mập mờ lấp lửng của hắn. Nhưng hiện tại người mà hắn đối mặt lại là Đàm Khánh Nhân, cha của Đàm Soái, một lão già cực kỳ cay nghiệt và bảo thủ. Mái tóc dày được nhuộm đen, thậm chí cả lông mày cũng được chải chuốt đâu ra đó, một người đàn ông mà dùng đẹp trai lãng tử để miêu tả cũng chẳng hề nói quá dù rằng thoạt nhìn ông ta cũng đã sáu mươi rồi.
So với thằng con trai chơi bời lêu lổng và không có chí lớn, Đàm Khánh Nhân đánh giá rất cao tài ăn nói và sự thông minh trong kinh doanh của Thẩm Thố. Nhưng bươn chải từ cuộc sống nghèo khó ngày xưa đến khi sở hữu khối tài sản hàng trăm triệu hiện tại, lão già cũng không muốn bậc thầy tính toán kia có được khoản đầu tư từ mình một cách dễ dàng, làm vậy khác nào động dao khoét thịt lấy đi cái mạng già của lão ta. Huống hồ người bạn đại học của con trai này cùng lắm cũng chỉ là một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch trong mắt lão, vậy nên ánh nhìn của Đàm Khánh Nhân vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng, soi mói còn hơi khinh miệt, bất cứ ai cũng có thể trở nên tự bối rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-cua-don-juan/525050/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.