Cuối cùng chuyến đi Đôn Hoàng của Đàm Soái và Khâu Sầm Ca vẫn chết từ trong trứng. Vì Ryo Kitamura sang Trung Quốc sớm một tháng. Khâu Sầm Ca đích thân tới đón, vì anh không biết lái xe nên Đàm Soái xung phong làm tài xế. Thực tế cho thấy, đây đúng là hành vi “tự đắm chìm, tự hành hạ, tự muốn chết” trong tình trạng não thiếu ô-xy. Một người phụ nữ Nhật Bản trang điểm tỉ mỉ đẹp như búp bê bơm hơi đẩy Ryo Kitamura ngồi xe lăn rời khỏi sân bay. Buộc phải thừa nhận, người thật trông có khí chất hơn ảnh tìm trên mạng nhiều, dù đi lại bất tiện nhưng vẫn giữ phong độ nhã nhặn khoan thai, có lẽ người học trò tâm đắc của ông cũng sẽ như thế này sau hai mươi năm nữa. Khâu Sầm Ca tiến lên đón đầu, cúi xuống hôn lên hai bên gò má người kia, sau đó nhận xe lăn từ tay người phụ nữ Nhật Bản, chậm rãi đẩy người nọ đi. Sắc trời còn chưa đủ xanh, chẳng khác nào lòng trắng trứng lỏng toẹt. Ráng chiều buông mình trôi về phía hạ lưu, cây cổ thụ vươn vai trong làn gió nhẹ. Đôi lúc hai thầy trò lại khẽ khàng thầm thì với nhau bằng tiếng Nhật, người đẩy xe lăn vẫn luôn cúi đầu nhìn xuống, sự kính trọng và nụ cười nhã nhặn thường trực trên gương mặt. Hiện tại một Khâu Sầm Ca với mái tóc nhạt màu, đường nét gương mặt mềm mại, chiều cao khiêm tốn, nhìn không giống người Trung Quốc nữa mà giống những mỹ nam Nhật Bản tỏa sáng trên tạp chí. Nếu thật sự là bề trên và người dưới, chắc chắn Đàm Soái phải quỳ lạy cảm ơn trời xanh đã ban cho gã một bức tranh “cha hòa con thuận, yêu thương mặn nồng” vô cùng đẹp đẽ. Nhưng chẳng lâu sau, tim gã đã bị thứ cảm giác bi ai trói chặt lấy, có cố gắng thế nào cũng không còn thấy được bao nhiêu “lực bất tòng tâm, tha hương đất khách” từ gương mặt dịu dàng nhã nhặn kia nữa, tất thảy chỉ toàn là “tán thưởng lẫn nhau, ông tình tôi nguyện”. “Lão đó vừa già vừa liệt sắp vào hòm tới nơi rồi!” Lửa giận và lòng đố kị đồng loạt bùng lên nơi lòng Đàm Soái, thiêu cháy hốc mắt gã đỏ bừng lên như máu nhuộm. “Anh không nhận ra tóc lão bạc phếch hết rồi à?! Anh không nhìn ra cái mặt lão chẳng khác gì lớp vỏ xù xì trên cây cổ thụ hay sao?! Anh không ngửi thấy mùi thiu thối trên cơ thể lão khọm già ấy chắc?!” “Chắc chắn cậu sẽ không nói như vậy khi xem tranh ông ấy vẽ. Cậu không hiểu được sự đồng điệu tâm hồn về nghệ thuật này đâu.” “Đ*t mẹ cái đồng điệu tâm hồn!” Đàm Soái đẩy vai anh rất mạnh, Khâu Sầm Ca không chịu được trước thứ sức mạnh bất thình lình đó nên đã ngã dúi người lên tường. “Đéo mẹ từ bé tới giờ anh toàn giả nhân giả nghĩa! Làm đĩ còn muốn lập đền thờ! Chứ không phải vì lão khọm đó nâng anh hot lên nên anh mới bán thân trả ơn hay sao?! Nếu anh ở Trung Quốc, tôi cũng có thể lăng-xê anh cơ mà! Chưa nói ông đây có cả đống tiền, dù có táng gia bại sản ông đây cũng sẽ nâng anh lên, anh tin không?” “Tôi tin.” Khóe môi khinh bạc hé một nụ cười nhạt nhẽo, “Nhưng cậu không thể vẽ ra được ‘Người tình của Michael’.” “Ha,” Gã ngẩn người, sau đó lại càn rỡ cười khùng khục thành tiếng, “Nếu anh muốn giết tôi thì lên dao luôn đi cho lành, nói như thế tổn hại âm đức* lắm.” Khâu Sầm Ca im lặng nhìn qua chỗ khác. Đàm Soái nhìn anh hồi lâu rồi đấm một cú lên cánh cửa kính bên cạnh, máu cứ thế đầm đìa túa ra. Gã nhìn người kia bằng ánh mắt đớn đau bi ai tột cùng, sau đó cố rặn ra một nụ cười không quá khó coi: “Thực ra tôi muốn đấm vào mặt anh cơ.” Sau đó gã quay đầu bỏ đi. Nuno thật sự bó tay trước một Đàm Soái uể oải ủ rũ mấy ngày trời liên tục. Đàm Đẹp Trai vốn nhìn cũng chỉ cùng lắm ba mươi, là dạng nam nữ gì cũng đớp, từ ngoại hình đến vóc dáng đều không có khuyết điểm, nhưng giờ gương mặt râu ria xồm xoàm điệu bộ lôi thôi lếch thếch làm gã như một tên võ sĩ sumo bốn mươi tuổi. Gã là một con ngựa chiến mạnh mẽ, không màng tất cả để chạy về phía đau khổ, ngay cả vách núi cũng chẳng thể kìm cương. Cậu trai xinh mang hai dòng máu gọi điện cho Thẩm Thố xin giúp đỡ, khó quá, từ trước tới giờ chỉ có hắn làm người ta ủ rũ buồn đau. Thế này gọi là gì đây? Lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt. Khâu Sầm Ca tới bàn bạc về thủ tục tổ chức triển lãm tranh thay Ryo Kitamura, anh nói với hắn chẳng nể nang: “Thẩm Thố, cậu không giống loại người thích chõ mũi vào chuyện của người khác.” Thẩm Thố cười cười: “Vì cậu ta bảo nếu không khuyên được cậu thay đổi thái độ thì sẽ nhất quyết ở lì trong công ty tôi không chịu đi.” “Được thôi, cậu cứ coi như tuyển thêm một người.” Người kia cũng nhướng mày cười, “Tuy rằng đó là loại ăn chơi trác táng, chỉ ăn không làm. Mời tới cũng chẳng để làm gì.” “Bình thường tôi trả lương cho thiết kế là mười tám ngàn một tháng, cậu ta thì… năm mươi ngàn đi.” “Giá trị của cậu ta cao tới mức đó à?” Khâu Sầm Ca không giấu được sự kinh ngạc nơi đáy mắt, “Cậu ta gác bút vẽ đã bao nhiêu năm rồi.” “Lương một năm.” Người kia cười: “Vẫn nhiều quá.” “Sầm Ca, có những lời nói nhiều thì chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Không có chuyện gì là không vứt bỏ được, không có lằn ranh nào là không thể vượt qua, người sống không nên trừng phạt chính mình vì người đã mất.” Anh nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thố rất lâu, rất sâu, sau đó cười đầy bi thương: “Như thế thì hổ thẹn lắm.” Khâu Sầm Ca chưa rời đi được bao lâu thì Trương Dục Hạo lại tới hỏi về vụ án Trần Cơ Bối. Thấy đôi lúc Thẩm Thố lại giương mắt nhìn đồng hồ treo tường, Harry tinh ý hỏi: “Ông chủ, anh có việc gấp à?” Thẩm Thố mỉm cười: “Hẹn với người đẹp.” “Người đẹp” không những báo địa chỉ mà còn để lại một câu “Đúng giờ đúng phút, muộn thì dẹp”. Nhưng Trương Dục Hạo hỏi đi hỏi lại mấy câu hỏi xưa như Trái Đất lại chẳng hề có ý muốn đi. Ở với ai, làm gì vào thời gian vụ án xảy ra, ai có thể chứng minh mình không có mặt ở hiện trường vụ án, bảo sao ai cũng nói bọn công chức rặt một đám thiếu thốn trí tưởng tượng. Harry vốn đã ra ngoài, nhưng được một chốc lại vọt vào văn phòng của Thẩm Thố, hớt hải hoảng sợ la hét “giết người rồi, giết người rồi”, cậu ôm lấy hông Trương Dục Hạo: “Sir Trương, giết người rồi!” Gương mặt ngăm đen biến sắc, giọng điệu đầy tính phê bình: “Anh xem phim nhiều quá rồi à, ‘sir Trương’ là cái gì hả?!” “Nhưng mà thật sự có người chết ở đó… đáng sợ lắm…” Về cơ bản thì cũng có thể coi là ôm rịt không buông kiểu “lấy việc công làm việc tư”, ngay khi lôi được Trương Dục Hạo ra khỏi văn phòng, tranh thủ lúc người nọ quay đi, cậu chàng mở to hai mắt nhìn ông chủ mình để tranh công. Thẩm Thố cười hiểu ý, cực kỳ hào phóng nói bằng khẩu hình miệng với cậu cấp dưới trung thành này: Tăng lương cho cậu. Đợi Thẩm Thố trốn từ cửa sau đi rồi, Harry mới chủ động tự thú, cũng xin “giơ cao đánh khẽ”, bồi thường bằng cách mời người ta một bữa ăn. Mùa đông gõ cửa, cứ đến khi tối trời là lạnh cóng tới mức răng đánh vào nhau lập cập, xương cốt cũng nhức mỏi theo. Hai người đi ăn lẩu xương cừu, gọi một bàn thịt cừu béo ngậy thêm một bát rau xà lách, chẳng mấy chốc mà đã có một lớp váng mỡ trên mặt nổi lẩu, ăn cực kỳ đã. Theo đà khoái chí khi rượu thịt vào bụng, Harry mới nói với Trương Dục Hạo: “Ông chủ sẽ không giết người đâu. Thật đó, tôi cảm nhận được.” Trương Dục Hạo ngẩng gương mặt nghiêm nghị lên và nói: “Dựa vào đâu mà nói như thế, anh có phải cảnh sát đâu.” “Trực giác của tôi nhạy lắm.” “Chỉ có phụ nữ và gay mới tin vào ‘trực giác’ thôi.” Chàng trai đầu húi cua gọn gàng nở nụ cười, rồi bỗng nhận ra mình lỡ mồm nên lại phải nói, “Ngại quá, tôi không có ý mỉa mai xu hướng tính dục của anh.” Hóa ra là cậu ta biết, Harry không đáp. Thời buổi này, sinh vật đáng ghét hơn gián chắc chỉ có mỗi bọn trai thẳng. “Thực ra cũng không có bằng chứng chỉ đích danh anh ta là hung thủ.” Trương Dục Hạo cúi đầu, trầm ngâm một lát rồi mới nói, “Chỉ là tôi… chỉ là tôi ngứa mắt anh ta.” Harry thở dài theo: “Trương Dục Hạo, cậu với em gái thanh mai trúc mã kia sao rồi?” “Tên cặn bã kia bội tình bạc nghĩa, định ăn xong rồi chùi mép bỏ đi.” Cậu chàng vừa nghiến răng nghiến lợi lại vừa ảm đạm thở dài, nom y hệt một ông cụ non tức giận. Gắp thêm một miếng thịt cừu đã được nhúng chín, nhấp ngụm rượu rồi nấc một cái, cậu ta nói tiếp, “Thôi đừng nhắc tới nữa, nhắc đến tôi lại càng thấy ngứa mắt ông chủ của các anh hơn.” Harry đâu có biết được những ân oán tình thù như phim truyền hình nhà nước kia, chỉ cho rằng nô lệ nhân dân Trương Dục Hạo ghét những kẻ giàu có như Thẩm Thố từ khi sinh ra rồi, dân khắp Trung Quốc này hầu như ai cũng có tâm lý “ghét giàu”, cứ xe sang nhà xịn thì chắc cú là “làm giàu bất nhân”. Hai người ngồi đối diện nhau, lòng ôm tâm sự cùng thở ngắn than dài. Harry nhìn gương mặt không mấy liên quan tới chữ “đẹp trai cool ngầu” của Trương Dục Hạo mà nghĩ, nếu có thể ăn thịt cừu nóng hổi cùng nhau, thở dài cả đời cùng nhau, thì cũng tốt mà. Nghĩ vậy, tiếng thở dài lại càng đau đáu, lục phủ ngũ tạng cũng quặn lên từng hồi. Lúc Thẩm Thố vào khách sạn thì đã trễ giờ rồi. Đây là lần đầu tiên hắn nhận ra, có vẻ Trương Dục Hạo bám dai như đỉa cũng không làm người ta ghét đến mức này. Tiếng còi cảnh sát như xuyên thủng màn đêm tĩnh lặng, toàn bộ khách sạn đã bị vây chặt bởi đám đông ngồi lê đôi mách. Thẩm Thố không thấy Lâm Bắc Thanh, hắn chỉ nghe được rằng có một cô gái đã sử dụng ma túy quá liều và được tìm thấy trong một căn phòng nào đó của khách sạn, trùng hợp làm sao, lại chính tại căn phòng hai người đã hẹn “vui vẻ một đêm” kia. Cô gái ăn mặc nhìn là biết gái điếm cao cấp đã sùi bọt mép, trợn trắng mắt và co giật khi được cáng khiêng ra. Đôi lúc lại có ai đó trong nhóm đứng hóng hớt tiếc nuối cho cô gái như hoa như ngọc, tuổi còn quá trẻ, kêu là đời đang yên đang lành sao lại dính vào ma túy, thật đáng tiếc! Cũng giống như loài rắn sặc sỡ mang nọc độc, chẳng ai dị nghị khi nói Lâm Bắc Thanh là “người đẹp”, nhưng “người đẹp” này đúng là lòng dạ khó lường, cực kỳ nguy hiểm. Nghe nói một lượng lớn heroin đã được tìm thấy trong căn phòng kia, đủ lớn để khiến người có giao dịch với cô nàng bị bắt giữ và chết rục trong tù, nếu còn bị vu oan là buôn lậu ma túy nữa thì đủ để bị bắn chết mấy lần. Dù là ai thì cũng không thể dính vào vụ tai tiếng này, chưa kể Thẩm Thố vốn đã có số má ở đồn cảnh sát. Vụ án giết người chồng chéo lên nhau, nghiệp chướng nặng nề, phóng hỏa giết người cướp giật đủ cả. Để tìm ra kẻ bán ma túy đứng sau, khách sạn đã bị cưỡng chế phong tỏa, từng người một ở bên trong dù khả nghi hay không khả nghi đều bị giữ lại thẩm vấn. Đám đông xung quanh bàn tán xôn xao, gì mà chưa bao giờ thấy các đồng chí cảnh sát tới nhanh bằng lần này, như thể đã biết từ trước vậy. Tiếng dao dĩa leng keng vang lên nơi bàn ăn, rạch toạc ra thịt da đẫm máu. Âm mưu của loài cừu. Bóng đêm ngày càng đặc quánh, không khí hóa thành một cái đe, đèn đuốc lấp lánh vô ngần. Thẩm Thố đứng dưới bóng râm cách đó chừng năm bước, phía sau đám người chen chúc xì xào. Hắn lẳng lặng nhìn cảnh sát tất bật vào ra, sau đó nhoẻn cười châm thuốc.Hết chương 17. *Âm đức tức là người khác không biết, việc thiện làm không phải vì bản thân, tức là bạn làm việc thiện mà người khác không hay biết thì gọi là âm đức. Như vậy phúc báo lại càng lớn hơn. Cũng có người nói rằng: Âm đức là chỉ những việc tốt đã làm ở dương gian mà lại được ghi công tại âm gian, là những việc tốt được làm một cách âm thầm, lặng lẽ. *Đe là một khối với bề mặt cứng trên đó một vật khác được đập vào. Trong đa số trường hợp, đe được dùng làm công cụ rèn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]