“Đang xem gì thế?” Thẩm Thố đứng trước gương sửa lại sơ mi và cà vạt, nhìn Bạch Vị Quả đang nằm trên giường lướt xem điện thoại của hắn qua gương.
“Em đang kiểm duyệt bạn bè anh.” Bạch Vị Quả nghịch ngợm nháy mắt cười đầy giảo hoạt, “Có khi em lại câu được một người giàu và đẹp trai hơn cả anh thì sao.” Vốn ý của cô nàng là muốn khơi dậy lòng ghen ghét của người tình, nhưng cô nàng chỉ thấy người đàn ông trong gương hơi nheo mắt, dường như đang suy tư rất nghiêm túc, sau đó hắn nói mà không thèm quay đầu lại, “Đàm Soái đi, hôm nào sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.”
Lời này chẳng khác nào khạc ra những con chữ đỏ tươi, cắn nát lòng tự trọng của cô gái. Cô nàng nghĩ một lát rồi ôm bụng trả thù mò số của Tần Tảo, duỗi ngón tay nhấn nút gọi.
Ngay khoảnh khắc cuộc gọi được nối máy, hắn đã đoạt lại điện thoại từ tay Bạch Vị Quả.
– không về ăn cơm à? Mẹ nấu món anh thích nhất đấy.
– không, có về chứ.
– thế anh gọi điện làm…
– tự nhiên muốn gọi thôi.
Tiếng cười càn quấy của Bạch Vị Quả vang lên bên cạnh, Thẩm Thố quay phắt sang gửi cho cô nàng một ánh mắt cảnh cáo.
– dạo này anh toàn khuya mới về, có chuyện gì không hài lòng trong công việc sao?
– có một chút, nhưng mà không sao đâu. Thẩm Thố lấp liếm mấy câu rồi nói, “Nếu đói thì mọi người cứ ăn trước, đừng chờ anh.”
– mẹ và Nhĩ Phi ăn trước rồi, em chờ anh về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thuat-cua-don-juan/266878/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.