Đường Lâm Thâm không biết đây là lần đầu tiên Lộ Đinh bán thành công một đơn hàng, cho dù số tiền không lớn, nhưng vẫn làm cho Lộ Đinh hưng phấn nhảy nhót rất lâu.
Đường Lâm Thâm đã đặc biệt mua một chiếc bình hoa, đổ đầy nước vào, cắm hoa vào rồi đặt nó trên bàn hướng về phía mặt trời. Hắn không biết cách trồng hoa, nhưng vạn vật sinh sôi, mọi sinh vật đều không thể thiếu ánh sáng mặt trời và nước.
Một đóa tulip, một đóa phù dung trắng, về sau sẽ còn có thêm nhiều loại hoa nữa, tất cả sẽ cùng phát triển rực rỡ.
Giống như con người vậy.
Y tá đi ngang qua nhìn thấy, đều khen một câu, "Trưởng khoa, hoa này đẹp thật đấy."
Đường Lâm Thâm cười đáp lại: "Cám ơn."
Các chị em y tá rất thích nói chuyện cùng Đường Lâm Thâm, người gì vừa không kiêu ngạo lại hòa ái dễ gần, "Trưởng khoa, trâm cài áo của anh cũng đẹp thật đấy, là làm từ hoa khô sao? Anh mua ở đâu vậy? Cho em xin link với được không!"
"Hàng đặt riêng, không có link đâu," Đường Lâm cười thần bí, "Trên thế giới này chỉ có mình tôi có thôi."
Một làn gió xuân lướt qua giữa mùa thu, các chị em y tá chinh qua bao nhiêu tình huống ngay lập tức nhận ra - Trưởng khoa Đường hết cô đơn rồi?!
Trương Ánh Thủy ba ngày hai bữa gọi điện thoại rủ Đường Lâm Thâm ra ngoài uống rượu, Đường Lâm Thâm khéo léo từ chối, lấy cớ hết sức có lệ—không rảnh.
Thật sự là không rảnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thoi-gian-noi/3034991/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.