Khi Đường Lâm Thâm ra khỏi phòng bệnh, hắn tình cờ gặp y tá trưởng. Y tá trưởng họ Đồng, tên là Đồng Phàm, lớn hơn Đường Lâm vài tuổi, Đường Lâm Thâm gọi cô bằng xưng hô kính trọng.
"Đồng lão sư."
Đồng Phàm cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy bác sĩ nào từ trong phòng bệnh nhân đi ra, gặp phải, nhất thời không biết nên chào hỏi như thế nào.
"Ô trưởng khoa, khuya... chào buổi sáng!"
Đường Lâm Thâm cười, nói chào buổi sáng.
Đồng Phàm nhìn về phía sau, thấy cửa phòng bệnh đơn khép hờ, cô đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn trêu chọc một câu: "Trưởng khoa từ đâu tới vậy?"
Đường Lâm Thâm cười nói: "Chỗ bạn tôi."
"Trưởng khoa quan tâm đến người bạn này quá nha," Đồng Phàm không trêu chọc nữa, nghiêm túc hỏi: "Tình trạng cậu ấy như thế nào rồi?"
Đường Lâm Thâm nói không sao.
"Tốt rồi," Đồng Phàm hết sức nhiệt tình: "Trưởng khoa, lát nữa anh có tan làm không? Tôi đã hâm nóng hai cái bánh bao trong nồi, anh có đói thì lấy ăn đi."
Đường Lâm Thâm suy nghĩ một chút, nói: "Sắp tan ca rồi, tôi không về, gần đây tôi ở lại bệnh viện rồi."
Đồng Phàm không kịp phản ứng: "Hả?"
Đường Lâm Thâm vẫn cười, cười rất có thành ý, hắn nói: "Phòng bệnh đơn, giường số 6 đó, tình huống của em ấy tôi vừa mới xem qua, biên bản kiểm tra phòng tôi sẽ tự viết. Kiểm tra sáng nay thì không cần, vừa mới ngủ, đừng đánh thức em ấy."
Đồng Phàm: "...."
Tôi đâu có được quyết định chuyện kiểm tra mỗi ngày.
"Tôi sẽ nói với chủ nhiệm sau." Khóe môi Đường Lâm Thâm hơi nhếch lên, tiếp tục nói: "Đồng lão sư, mười giờ đúng truyền nước cho em ấy, còn có thuốc, đến một giờ sẽ đưa. Tình huống của em ấy tương đối đặc biệt, không quen tiếp xúc với người lạ, sau này nếu như tôi không ở đây, nếu em ấy có gì không ổn, cô có thể gọi cho tôi, tôi sẽ qua càng sớm càng tốt. Đồng lão sư, làm phiền cô rồi."
Hộ lý phòng bệnh đơn vốn không thuộc về Đồng Phàm, là một y tá mới tới, chưa có nhiều kinh nghiệm. Đường Lâm Thâm nói một câu Đồng lão sư, sau mấy lời khen ngợi, thuận lợi để cho y tá trưởng tiếp nhận.
Nợ đều là ân tình.
Mối quan hệ giữa Đồng Phàm và Đường Lâm Thâm cũng không tệ, cả hai đều có thái độ tốt, dù sao đều là công việc, Đồng Phàm cảm thấy nhiều thêm một người hay ít một người cũng không khác nhau.
"Trưởng khoa Đường, tình huống đặc biệt của cậu ấy là gì?"
Đường Lâm Thâm suy nghĩ một lát, không lên tiếng.
Đồng Phàm cười lạnh: "Trưởng khoa Đường, anh đừng hiểu lầm, tôi cũng không muốn hỏi thăm chuyện riêng tư của bệnh nhân. Anh nói tình huống của cậu ấy đặc biệt, trong chức trách của mình tôi cũng cần được biết rõ, chăm sóc cũng cần đúng bệnh hốt thuốc, để không gây thêm phiền toái cho anh."
"Tôi không có hiểu lầm, tôi hiểu," Đường Lâm Thâm dừng một chút, vẻ mặt rất thản nhiên, "Em ấy là người mắc chứng tự kỷ. Không có tình huống đặc biệt gì, chủ yếu là về mặt cảm xúc có thể cần đặc biệt chú ý. Về phần giao tiếp, có chuyện gì thì cô có thể nói với tôi."
Đồng Phàm bừng tỉnh đại ngộ, "Được, tôi hiểu rồi."
"Cảm ơn, làm phiền Đồng lão sư rồi," Đường Lâm Thâm bước ra ngoài, lại nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói: "Đúng rồi, bánh bao trong nồi của cô giữ lại cho tôi với."
"Anh ăn hả?"
Đường Lâm Thâm lắc đầu, nói không, "Chờ em ấy thức thì tôi đút cho em ấy ăn."
Đồng Phàm: "......"
Ủa?
Đường Lâm Thâm giấu đầu lòi đuôi giải thích một câu: "Tay em ấy không tiện."
Đồng Phàm khóe mắt giật giật, run rẩy mà ha ha cười: "Trưởng khoa, quan hệ hai người thật tốt, bạn tốt!"
"Không phải là bạn bè," Đường Lâm Thâm bình tĩnh nói: "Em ấy là người nhà của tôi."
Đồng Phàm biết đạo lý đối nhân xử thế, không dám chậm trễ.
"Ồ." Đồng Phàm liếc nhìn phòng bệnh, sau đó nhìn Đường Lâm Thâm, giơ tay chỉ về phía đó, ngơ ngác hỏi: "Vậy bây giờ anh đi đâu? Có muốn tôi giúp trông cậu ấy một chút không?"
"Không cần, tôi về văn phòng dọn giường." Đường Lâm Thâm nói: "Sắp tới giờ rồi. Tôi cũng ngủ một lát, tối hôm qua không ngủ."
Đường Lâm Thâm có một cái giường thép gấp, bốn bộ đầy đủ hết, lúc trực đêm mệt mỏi nằm một lát, rất thoải mái. Bây giờ nó được trực tiếp đem đến bên giường Lộ Đinh, nói là thuận tiện chăm sóc, cũng có chút ý tứ "gần quan được ban lộc*".
*Gốc là 近水樓台先得月 - "Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt": Đài cao gần sông đón trăng sớm. Ý chỉ ở những người có quyền thế thì sẽ được hưởng nhiều lợi ích. Nghĩa gần giống "gần quan được ban lộc" hay "làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật".
Lộ Đinh chưa dậy, cậu ngủ rất say, Đường Lâm Thâm cởi áo khoác nằm xuống, hắn đặt báo thức mười giờ, thả lỏng tinh thần, người cũng buồn ngủ, nhìn sườn mặt Lộ Đinh ngủ thiếp đi.
Có thể có những giấc mơ ngọt ngào.
Đường Lâm Thâm ngủ không lâu, hắn có chứng mất ngủ, không uống thuốc ngủ thì sẽ ngủ không an ổn, nhưng uống nhiều uống sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ, thỉnh thoảng hắn sẽ uống một ly rượu để có thể ngủ say. Hiện giờ đang ở bệnh viện, phải khắc chế, Đường Lâm Thâm đang có dự định cai rượu.
Lộ Đinh cũng thức dậy, vết thương do phẫu thuật vẫn còn hơi đau, có thể chịu được, nhưng vết thương ở lưng thì cậu chịu không được, nằm một ngày một đêm, vừa đau vừa tê, cậu không thể cử động, cảm giác khó chịu này không thể giảm bớt được.
Lộ Đinh gọi bác sĩ Đường, tiếng không lớn, chim sẻ ngoài cửa sổ còn hót vui hơn cậu. Đường Lâm Thâm cố tình làm bộ như không nghe thấy, Lộ Đinh cúi mặt, đáng thương nói: "Bác sĩ Đường."
Đường Lâm Thâm đang rót nước, hắn quay đầu lại, trong tay cầm hai viên thuốc.
"Sao vậy?" Đường Lâm Thâm hỏi.
"Có, có hơi khó chịu."
Đường Lâm Thâm bưng ly nước đi tới, lại hỏi: "Khó chịu chỗ nào?"
Lộ Đinh mặt đỏ đến cổ, vừa đỏ vừa nóng, "Mông, mông đau."
Đường Lâm Thâm nghẹn lời, làm sao bây giờ? Phần thắt lưng còn có thể được xoa bóp đúng cách để đẩy các mạch máu và cơ bắp đi, còn mông — không dễ xuống tay đâu.
Lộ Đinh thiếu sức sống, nói chuyện mềm nhũn: "Bác sĩ Đường, khi nào tôi, tôi có thể xuống giường đi dạo?"
"Đinh Đinh, gần đây em sẽ không đi được," Đường Lâm Thâm nhẹ giọng dỗ dành cậu, "Đợi thêm ba ngày nữa được không, tôi sẽ tìm một chiếc xe lăn, đưa em ra ngoài hóng gió."
Lộ Đinh chớp mắt: "Đi đâu?"
Đường Lâm Thâm mỉm cười: "Vườn hoa phía sau khu nội trú."
Lộ Đinh nghiêng đầu, hỏi: "Hậu hoa viên có hoa không?"
"Mùa đông thì không có hoa."
Đường Lâm Thâm không đi làm, hắn thay quần áo của mình, áo len cổ cao màu xám, cài chiếc trâm cài áo bằng hoa khô do Lộ Đinh làm trên áo len.
Lộ Đinh nhìn chằm chằm kim cài áo, ánh mắt có chút mất mát, "Tôi, tôi còn chưa làm cho anh cái thứ hai."
Đường Lâm Thâm ngẩn người, hỏi cái gì?
"Cái đó..." Lộ Đinh giơ tay chỉ, "Trâm cài áo."
"Không sao, chờ khi nào em khoẻ lại sẽ có cơ hội làm."
Lộ Đinh cúi đầu, giọng lại nhỏ, "Tiệm hoa bị xe đụng hỏng rồi."
Đúng rồi, việc sửa chữa và bồi thường của cửa hàng hoa không biết tiến hành thế nào, sau lần đó Lộ Nhã Phân vẫn không liên lạc với hắn.
Vấn đề này đang chờ giải quyết, lại không thể hỏi Lộ Đinh, sợ làm cho Lộ Đinh lo lắng.
Đường Lâm Thâm không định hỏi, Lộ Đinh tự mình nhắc tới, "Mẹ chưa gọi điện thoại cho tôi."
"Chắc là mẹ em bận," Đường Lâm vuốt tóc Lộ Đinh nói: "Không có tin tức gì mới là tin tốt."
Lộ Đinh gật đầu.
Đường Lâm Thâm đặt ly nước xuống, nghiêng đầu nói với Lộ Đinh: "Đinh Đinh, há miệng ra."
"Anh sẽ đút hai viên thuốc vào miệng em, em tự nuốt xuống," Đường Lâm Thâm ân cần hỏi: "Đinh Đinh, có được không?"
Lộ Đinh bật thốt lên, "Được chứ!"
"Ừ, giỏi quá," Đường Lâm Thâm vô cùng chu đáo khen ngợi, "Há miệng nào."
Đôi mắt của Lộ Đinh hướng lên trên, không nhìn người, nhưng các giác quan của cậu đang nói rằng Đường Lâm Thâm đang tiến lại ngày càng gần, cậu rất lo lắng, nhưng cảm giác lo lắng này không giống với trước kia. Tim Lộ Đinh đập rất nhanh, cậu không biết tại sao, không ai nói cho cậu biết.
Đường Lâm Thâm đưa viên thuốc vào miệng Lộ Đinh, đầu ngón tay không biết là vô tình hay cố ý mà đụng phải lưỡi Lộ Đinh.
Mềm mại.
Đường Lâm Thâm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực tế tâm trạng của hắn cũng rất xao động, lại lo hành động này làm cho Lộ Đinh sợ hãi.
Viên thuốc hơi lớn, Lộ Đinh ngậm trong miệng, nuốt không trôi, ánh mắt ươn ướt, bắt gặp ánh mắt của Đường Lâm Thâm, liền thu lại.
"Làm sao vậy?" Đường Lâm Thâm nói: "Uống thuốc xong sẽ hết đau, nuốt đi."
Lộ Đinh dùng đầu lưỡi lăn lộn viên thuốc, lắp bắp nói: "Tôi Không nuốt được, lớn quá."
Đường Lâm Thâm lại cố ý giở trò xấu trêu chọc cậu, "Hả?"
"Bác sĩ Đường, bác sĩ Đường," m cuối Lộ Đinh kéo dài, rất mềm mại, "Nước, uống nước."
Đường Lâm Thâm rất chu đáo, đặt một ống hút vào cốc nước, để Lộ Đinh uống nước mà không cần tốn nhiều sức.
Hai viên thuốc được đút dễ như chơi, trán Lộ Đinh đổ mồ hôi, cậu không có thời gian căng thẳng hay lo lắng. Đường Lâm Thâm trông rất nghiêm túc, lời nói cử chỉ bình thường cũng nghiêm túc, bất kể hắn làm gì, không ai nghĩ hắn sẽ có liên quan đến mấy hành vi không đứng đắn cả.
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
Dù sao bầu không khí rất tốt, Đường Lâm Thâm thừa lúc đục nước béo cò.
Đường Lâm Thâm rút ra một tờ khăn giấy, lau khô mồ hôi cho Lộ Đinh, tay còn đang bưng ly nước, im lặng nhìn Lộ Đinh uống hết nước.
Trên người Lộ Đinh còn cắm ống, cậu hơi động một chút, cảm giác tồn tại của nó khá rõ ràng.
"Bác sĩ Đường." Lộ Đinh uống nước xong, giọng nói trong trẻo hơn, nhưng cậu nói vẫn chậm, ấp úng ngượng ngùng.
"Cái gì?" Đường Lâm Thâm ngồi xuống bên giường.
"Tôi, cái này trên người tôi, cái ống này, khi nào có thể rút ra?" Lộ Đinh nói: "Không thoải mái lắm."
Đường Lâm Thâm biết rõ, cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt dừng ở vị trí nào đó trên người Lộ Đinh, nghiêm túc mà đứng đắn trả lời: "Sáng mai kiểm tra xong là có thể rút ra."
Lộ Đinh hỏi ai sẽ rút ra?
Đường Lâm Thâm tự mình bổ sung, "Đinh Đinh, sáng mai tôi sẽ kiểm tra."
Ý là Đường Lâm Thâm sẽ tự mình làm việc đó.
Đây là bộ phận riêng tư, Lộ Đinh vừa nghĩ tới, mặt đã hoàn toàn đỏ bừng, giống như một quả táo chín bất kỳ lúc nào cũng có thể hái.
Đường Lâm Thâm không đùa nữa, "Đinh Đinh à, tôi là bác sĩ, rất chuyên nghiệp."
Lộ Đinh lại chui vào chăn, biến thành đà điểu, miệng nói ò, nhưng không chịu đi ra.
Khi y tá trưởng Đồng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một màn như vậy, cô nhìn không chớp mắt, năng lực nghiệp vụ xuất sắc.
Đồng Phàm ghi nhớ lời dạy nghiêm túc của Đường Lâm Thâm, cô không nói chuyện cùng Lộ Đinh, có việc gì thì nói với Đường Lâm Thâm.
"Trưởng khoa Đường, bình truyền treo xong rồi."
Đường Lâm Thâm nghiêng người, đưa tay vén một góc chăn của Lộ Đinh lên, dịu dàng nói: "Đinh Đinh, truyền nước thôi."
Bàn tay phải của Lộ Đinh vẫn còn xoắn xuýt, không ngừng vẽ vòng tròn trên ga giường.
"Ò."
Cậu nhỏ giọng đáp lại, nhưng Đường Lâm Thâm nghe thấy. Đường Lâm Thâm ra hiệu cho Đồng Phàm qua đây, hắn tránh qua một chút để không cản đường, mà phải để cho Lộ Đinh thấy là mình không có rời đi. Cây kim cắm vào cánh tay phải của Lộ Đinh, Đường Lâm Thâm nắm chặt góc chăn không buông.
Cảm giác được có người lạ tới gần, Lộ Đinh giãy giụa cánh tay, Đường Lâm Thâm nhẹ nhàng sờ đầu ngón tay an ủi.
"Ngoan."
Lộ Đinh nghe Đường Lâm Thâm nói, không giãy giụa nữa.
Đồng Phàm mở to hai mắt không thể tin được, nghĩ thầm Đường chủ nhiệm thật quá trâu bò, đây là sự kết hợp giữa khoa chỉnh hình và khoa tâm lý, vượt qua chuyên ngành trị liệu.
Cắm kim truyền xong, Đường Lâm Thâm nói cảm ơn Đồng Phàm.
Đồng Phàm nói không cần khách sáo, khi đi ra ngoài còn chu đáo khóa cửa cho hai vị trong phòng.
Lộ Đinh vẫn chưa chui ra khỏi chăn, nếu không phải ngón trỏ còn đang vẽ vòng tròn, Đường Lâm Thâm đã nghĩ rằng cậu lại ngủ rồi. Nhưng tay phải của Lộ Đinh vẫn chưa trở lại bình thường, nếu tay bị vặn quá lâu, xương rất dễ bị biến dạng.
Đường Lâm Thâm muốn làm cho cậu thả lỏng.
"Đinh Đinh," Đường Lâm Thâm hỏi: "Tay phải còn đau không?"
Lộ Đinh không trả lời, trong phòng rất yên tĩnh.
Đường Lâm Thâm kiên nhẫn chờ đợi, anh nhìn ngón tay Lộ Đinh vẽ vòng tròn, đếm đếm một hồi, đếm tới một trăm, tay Lộ Đinh ngừng lại, cậu có động tĩnh, mở miệng nói: "Đau, hay bị co rút."
Hành vi lặp lại, rối loạn ám ảnh cưỡng chế và ý thức về trật tự.*
Đường Lâm Thâm thầm thở dài, "Vậy tôi xoa bóp cho em nhé?"
Lộ Đinh lúc này không vẽ vòng tròn nữa, hắn vẫn ngồi chờ, chờ cái gì Đường Lâm Thâm cũng không biết, hắn không biết có nên hỏi tiếp không. Ước chừng ba phút sau, cái đầu đang vùi vào chăn nhẹ gật đầu, tóc cũng bay theo.
"Được." Lộ Đinh nói.
_______________________________
*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD): bệnh nhân bị ám ảnh/ bị thúc giục bởi những suy nghĩ kéo, không mong muốn thực hiện một hành vi (nghi thức) nào đó để làm giảm bớt lo âu, căng thẳng do suy nghĩ/sự ám ảnh gây ra.
Ở Lộ Đinh thì hành vi (nghi thức) đó là dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn mỗi khi căng thẳng, thậm chí là buộc phải vẽ vòng tròn đủ 100 lần (cái này thì mình không chắc, do hình như trong truyện đến giờ chỉ mới nhắc số 100 lần đầu tiên)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]