Đường Lâm Thâm chăm sóc cậu rất chu đáo, cẩn thận, buổi tối hắn không về nhà mà ở bên cạnh Lộ Đinh, ngủ không được ngon giấc. Lộ Đinh cũng ngủ không sâu, cả đêm nửa mê nửa tỉnh, chân lại đau, thỉnh thoảng rên rỉ hai tiếng, rất kiềm chế, có lẽ là vì sợ làm phiền Đường Lâm Thâm.
Đường Lâm Thâm pha nước ấm, lau sạch mồ hôi lạnh cho Lộ Đinh. Trong phòng có điều hòa, nhiệt độ thích hợp, Lộ Đinh có chút mơ hồ, quần áo bị Đường Lâm Thâm cởi sạch cậu cũng không hay biết, nửa đêm sau cậu phát sốt.
"Đinh Đinh, em khó chịu sao?" Đường Lâm Thâm không ngủ nữa, ngồi bên giường cùng Lộ Đinh, hắn không bật đèn, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Lộ Đinh gật đầu lại lắc đầu, mặt cậu không có chút máu, miệng gọi mẹ, trông thật yếu ớt, giống như một hạt thủy tinh chạm vào sẽ vỡ tan.
Đường Lâm Thâm rất đau lòng, hắn cho Lộ Đinh uống thuốc hạ sốt, chờ cơn sốt bắt đầu hạ xuống, cậu lại đổ mồ hôi, lăn qua lăn lại, Đường Lâm Thâm dứt khoát cởi quần áo cho Lộ Đinh, cậu lại ngủ thiếp đi.
Lộ Đinh mơ mơ màng màng, giấc mơ thật kỳ quái, cậu không tìm thấy Lộ Nhã Phân trong vườn hoa bí mật của mình, nên cậu hoảng hốt muốn thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng trong nháy mắt, Lộ Đinh đã nhìn thấy một bóng người. Cái bóng kia cao gầy, nhẹ nhàng và đầy dịu dàng, Lộ Đinh cảm thấy rất quen mắt, mở miệng gọi: "Bác sĩ Đường, bác sĩ Đường."
Nhưng cửa vườn hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-thoi-gian-noi/2955323/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.