Editor: Trà Xanh
Khi hai người thức dậy vào sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, Thiệu Kình Phong đang ôm mỹ nhân trong tay, nếu không vì phải bắt xe lửa, thật sự muốn như quân vương từ đây không lên triều sớm nữa.
Điều duy nhất không hoàn mỹ là, dù anh hạ mình hầu hạ An đại tiểu thư tắm rửa và thay quần áo thế nào, cô đều trưng gương mặt lạnh lùng như thể anh đang làm điều gì có lỗi.
Thiệu đại gia chưa bao giờ gặp phải kiểu giận dỗi thế này, dứt khoát cũng lộ vẻ mặt giống cô gái không hiểu chuyện này.
Mãi đến khi hai người xuống lầu ăn sáng, An Tư Tình mới chủ động phá vỡ bế tắc, dường như vô tình hỏi: “Sao anh điều tra ra được thân phận của em?”
Thiệu Kình Phong thấy An Tư Tình lên tiếng trước, trong lòng thoải mái hơn nhiều, quyết định nhường cô, thản nhiên đáp: “Anh không có điều tra, do em chủ động ngày hôm qua!”
An Tư Tình dường như sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu rầu rĩ ăn cháo.
Thiệu Kình Phong nhìn vẻ mặt buồn bực của cô, miệng nhỏ nuốt đồ ăn, có vẻ cô đơn đáng thương không tả được, lòng anh mềm mại đôi chút, nhẹ nhàng nói: “Thật ra, thành công hay thất bại của mọi việc đều do cùng một người gây ra, chủ yếu là do mấy lá thư của em, tuy rằng bà nội đồng ý, nhưng cũng khiến cho anh chú ý.
Thứ nhất là thời điểm bức thư xuất hiện quá trùng hợp, thứ hai là nội dung trong thư quá chi tiết, đương nhiên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-phong-goi-tinh/2713708/chuong-46.html