Minh Nghi hỏi: “Chàng đọc bao nhiêu sách rồi?”
“Nhiều.”
Nói lắp thật sao?
Minh Nghi và Thừa Lạc liếc nhìn nhau, sau đó nàng đi tới trước mặt Mục Giác, cố ý khoác vai hắn, xích lại gần hắn, phả ra hơi thở như lan: “Chàng đã đọc cuốn “Lan hương từ chưa?”
Nàng đứng gần hắn như vậy, hương thơm ngọt ngào trên người tỏa khắp xung quanh. Mục Giác vô thức sững người, nhanh chóng dựa vào cây cột, vành tai đỏ lên: “Đó là cái gì? Ta không đọc sách vớ vẩn.”
Lưu loát lắm mà, đâu có nói lắp, điều đó chứng tỏ hắn không muốn nói chuyện với nàng sao?
Minh Nghi nheo mắt đầy xấu xa: “Vậy là chưa đọc nhỉ.”
Ngón tay với những móng tay được sơn màu của hạt đậu khấu trượt xuống dọc theo hoa văn trên áo hắn. Mục Giác liếc nhìn móng tay của Minh Nghi, không ngờ lại thấy cổ áo hơi mở ra của nàng, thế là lúng túng nhìn đi chỗ khác.
Minh Nghi chọc vào ngực trái của hắn với lực vừa phải: Không đọc cuốn Lan hương từ” là uổng công làm kẻ đọc sách đấy.”
Nàng chỉ chọc hắn hai cái, song cũng đủ khiến da đầu hắn tê rần.
Đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, nàng quay người rời đi, trâm cài tóc rung rinh, vừa hay chạm vào chóp mũi của hắn. Mục Giác theo bản năng đưa tay sờ chóp mũi, lập tức nối gót theo sau với trái tim đập loạn.
“Đừng động tay động chân với tiểu gia, tiểu gia là người mà nàng có thể đùa bỡn sao?” Hắn không nhịn được nữa mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-pho-ma/3473967/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.