Tôi vẫn chăm chú lắng nghe bà ấy kể về cái ngày xưa đầy cay đắng. Bà chị tiếp:
- *** mẹ thằng khốn nạn ấy, lấy nhau thời gian đầu tao sống dở chết dở. Đợt đó lúc đầu mới mở quán nước với cho nó chạy xe ôm thôi. Mà nó lười như con chó, ăn xong chỉ nằm ngủ. Lắm lúc tao vừa phải bán hàng vừa phải chở khách. Cũng một thời xe ôm đấy.
Tôi hỏi:
- Xong mở quán luôn hả chị, lúc đó biết gì mà cũng dám mở.
Bà ấy nói:
- Ở đây khi ấy cũng có một hai quán rồi. Với ngày xưa xxx nó không nhòm vào mấy cái quán giẻ rách này đâu. Làm thoải mái cơ, bọn nó không thèm để ý. Nhưng khổ cái mặt đen không có ai chống lưng.
Tôi vừa gắp mồi nhậu vừa hỏi thêm:
- Thế đợt đó chị lấy nhân viên ở đâu..!?
Bà ấy kể tiếp:
- Thì bán hàng nước non giải khát cũng đông khách. Tao cũng đi hỏi cách làm của người đi trước. Với thằng anh rể mày là người ở đây nên mới đầu cũng không vấn đề. Nhân viên thì hồi đó toàn ở Đồ Sơn về làm thôi. Được một hai tháng đầu thì ổn ổn..Sau thì nhục như con chó.
Tôi không hỏi gì, tiếp tục lắng nghe:
- Thằng chồng thì nhát chết, khách vào nhà không dám tiếp. Cứ ru rú trong phòng. Bị bọn nó bắt nạt, nó đến quán lôi nhân viên đi xong đéo trả tiền cũng phải chịu.
Tôi nói:
- Sao lũ đấy bựa thế, đm đi mà không trả tiền.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-nuoi-gai/2099682/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.