Ngay từ khi còn rất nhỏ, ta đã biết rằng mình khác biệt.
Ta thông minh hơn những đứa trẻ đồng lứa rất nhiều. Sách tiên sinh giảng một lần, ta sẽ không quên. Tâm tư của người xung quanh nói một chút, ta sẽ hiểu đến tường tận. Cho nên, ta lớn lên trong sự thiên vị của tất cả mọi người. Trong mắt họ, ta là thiên tài xuất chúng, là hi vọng chấn hưng Hoài Nam Hầu phủ.
Ta lại chỉ cảm thấy nhàm chán.
Ta phiền chán người xung quanh, nhìn thoáng qua cũng biết bọn họ đang nghĩ gì, khiến bọn họ phải làm theo ý ta mới dễ dàng làm sao.
Ta kiêu ngạo là thế nhưng cũng cô độc biết bao.
Lúc phụ mẫu muốn đính hôn cho ta, ta cũng chẳng mảy may xúc động. Chẳng qua là có thêm một người buồn tẻ bên cạnh mà thôi. Tại Tô phủ, ta quan sát biểu tình của Tô phụ, xuôi theo tâm ý của ông mà thoải mái trò chuyện. Kỳ thật ta biết, sau bức bình phong có người.
Ngày thành thân cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng. Quả nhiên xinh đẹp không gì sánh được. Nếu bị cưỡng ép phải nhận một con rối lộng lẫy nhường này, cũng không phải không thể chấp nhận.
Thỉnh an, kính trà, hồi môn,… Những niềm vui bất ngờ nàng mang đến cho ta càng lúc càng nhiều. Ta như kẻ lữ hành lang thang nơi hoang mạc trong khoảng thời gian dài đằng đẵng chợt tìm được một người bạn đồng hành. Ta nghĩ, nếu nàng có thể chân thành với ta hơn một chút, ta nhất định sẽ toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi/3002458/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.