Nửa đêm, Hề Thủy bò dậy từ giường cầm chậu rửa để sang ban công nhà Chu Trạch Kỳ.
Đồng thời cũng gửi tin nhắn WeChat nhắc hắn.
Lúc này chưa tới 5h sáng, ngoài trời mưa như trút nước, từng hạt mưa rơi xuống đất tạo nên tiếng vang rất lớn. Rèm cửa trong phòng được kéo vào, Hề Thủy ngơ ngác mở mắt ra, bên tai cậu là tiếng mưa rơi như một bài hát ru, thời tiết kiểu này chỉ có ngủ nướng là sướng nhất.
Hề Thủy lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, nhìn thời gian trên màn hình rồi mở WeChat trả lời tin nhắn của Chu Trạch Kỳ.
[Ừm.]
[Ngày mai trên trường có việc, tôi không ở nhà.]
Mí mắt Hề Thủy sắp sụp xuống rồi, cậu không hiểu được ý nghĩa của tin nhắn này.
Không ở nhà là sao? Không ở nhà thì không ở nhà thôi, cần gì phải báo cho cậu chứ? Chả lẽ nhà Chu Trạch Kỳ không có cửa nên cần cậu sang trông giúp nữa à?
Có chút tiếc nuối, hôm nay không được hôn Chu Trạch Kỳ rồi.
Hề Thủy lòng đầy nuối tiếc nhắm mắt lại ngủ thêm giấc nữa.
-
Hôm nay đội bóng rổ của Kinh Đại đi đấu giải, cuộc thi chia thành vòng sơ loại và vòng chung kết, địa điểm tổ chức ở nhà thi đấu thành phố.
Loại hình thi đấu này đương nhiên Chu Trạch Kỳ phải được phép ra sân rồi.
Sáng sớm hắn đã ra khỏi nhà, trên màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn chưa được Hề Thủy trả lời.
Năm giờ sáng, bầu trời bị mây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-yeu-duong-se-khien-con-nguoi-tro-nen-dep-hon/3391930/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.