34.
Trở về kí túc xá thì liền trèo lên giường nằm, nhưng đầu óc tôi vẫn không thể nào thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa nãy.
Hình như tôi cảm thấy không ổn lắm, nhưng cũng không rõ là không ổn ở đâu nữa…
Trong lúc đầu óc rối bời, tôi lại nhớ đến cả chuyện “đam mê ca hát” hôm trước, thế là lại lọ mọ lên Bili, xem lại tất tần tật những video ca hát ngày trước của mình.
Đã hai tháng rồi chưa update gì cả.
Hôm nay lòng tôi rối như tơ vò, rất cần tìm một đầu ra cho mớ cảm xúc hỗn độn ấy, vì vậy tùy tiện viết một câu, “Đừng quên đi giấc mơ ban đầu của mình.”
Viết xong còn kèm thêm hình minh họa là một phi hành gia giữa biển hoa.
Tối hôm đó, Tống Tịnh Hán tự nhiên gửi tin nhắn tới chúc tôi ngủ ngon?? Nhưng điều này cũng không làm tôi bận tâm quá lâu bởi chiều thứ 6, mẹ bất ngờ gọi điện tới, “Chiêu Chiêu, mai rảnh không?”
Chuyện bị g,ãy ch.ân phải nhập viện tôi vẫn luôn giấu bố mẹ, lúc nghe mẹ nói thế, không khỏi chột dạ mà lạnh hết cả sống lưng, “Có chuyện gì thế ạ?”
“Còn chuyện gì nữa ngoài thằng anh mày, lần trước tìm được một đối tượng xem mắt, đối phương ưng anh mày lắm, thế mà nó lại tìm đủ lý do để trốn tránh, lần này khó khăn lắm nó mới nhận lời gặp người ta thêm lần nữa, mẹ sợ nó lại giở trò, mày phải giúp mẹ một tay.”
Tôi cạn lời, “Ngày mai con bận mất rồi.”
“Bận thật không? Hai hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-yeu-tham-em/4081166/chuong-7.html