10.
Cuối cùng cũng hết giờ.
Tôi chạy như bay ra khỏi lớp học để …, đến lúc trở lại thì chậm mất một bước.
Tống Tịnh Hán rời đi rồi, cả phòng chỉ còn lại hai sinh viên tự học.
Tôi thở dài ảo não, không giấu được sự thất vọng.
Nhưng mà bức thư trong túi đã nhắc nhở tôi rằng, phải dứt khoát giải quyết chuyện này.
Vậy là tôi lấy lại tinh thần, hùng hổ đi về phía phòng làm việc của phó giáo sư.
Mới 5 giờ chiều nhưng trời mùa đông thường tối sớm, trên đường chỉ còn lác đác vài bạn sinh viên.
Không thấy bóng dáng của thầy đâu cả.
Xem ra hôm nay không được rồi.
Cắn răng xin nghỉ một buổi, vậy mà…
“Tìm tôi?”
Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Tôi quay đầu lại, cả người ngơ ngác như bị nhan sắc trước mặt hớp hồn.
Thấy tôi không động đậy, thầy đành phải chủ động trước.
Tầm mắt thầy dừng lại trên tấm thẻ sinh viên của tôi, ý vị hỏi, “Sinh viên của viện văn?”
Tôi muốn gật đầu nhưng không dám …
Thật là mất mặt viện văn quá.
“Có chuyện gì vậy?”
Xem ra thầy vẫn chưa nhận ra tôi rồi.
“Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với thầy.”
Hít một hơi thật sâu, định bụng sẽ dứt khoát lôi bức thư “tạ tội” từ trong túi ra.
Thế nhưng không biết vì sao bên trong túi lại ươn ướt.
* Bình nước vỡ mất tiêu rồi.
Dù còn một chút nước nhưng mà nó cũng đủ khiến cho bức tâm thư của tôi nhòe nát.
Chà, thật là muốn ch.ửi th.ề quá.
Tôi đau khổ ngẩng đầu lên nhìn thầy.
Thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-yeu-tham-em/4081161/chuong-2.html