Xoay tay lái, đạp pedal, ngay khoảnh khắc Quản Gia kéo cần điều khiển tổng hợp, chiếc trực thăng vút lên không trung. Đúng lúc này, đội phản ứng chiến thuật vũ trang đầy đủ của Tổ Chức cũng vác s.ú.n.g ống lao ra từ cửa cầu thang.
Nếu không hành động nữa thì chỉ có thể trơ mắt nhìn họ chạy thoát, đội trưởng dẫn đầu hạ lệnh.
“...Khai hỏa!”
Quyết định của ông Deeds cũng rất dứt khoát, ông ta mạnh mẽ kéo cần lái, thân máy bay đột ngột nghiêng theo.
Do quán tính, lưng Lâm Dữu đập mạnh vào thành ghế.
Cô khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh, cẩn thận liếc nhìn SCP-053 vẫn đang bám c.h.ặ.t t.a.y vịn mà không nhìn vào mắt đối phương. May mà bây giờ không phải là cú bổ nhào, nếu không thì lại phải đau đầu nghĩ cách giúp cô ta.
Giây tiếp theo, một quả l.ự.u đ.ạ.n b.ắ.n ra từ nòng pháo suýt nữa đã sượt qua càng đáp, luồng khí nóng bỏng khiến khoang máy bay lại một trận chao đảo.
Iris hít một ngụm khí lạnh rụt tay lại, cô ta đã kịp chụp một bức ảnh bằng chiếc máy ảnh lấy liền Polaroid của mình khi đám quân bên dưới xông ra, cưỡng ép đẩy một cái trước khi họ kịp nổ súng.
Cô ta đã cố gắng hết sức để ngăn cản, nhưng vẫn có vài viên đạn lẻ tẻ b.ắ.n loảng xoảng vào lớp vỏ sắt bên ngoài.
Động tĩnh tuy lớn, nhưng cũng không gây tổn hại gì đáng kể, ngoài trận chao đảo trước đó, trực thăng bay khá ổn định.
Cảm ơn Tổ Chức, Lâm Dữu nghĩ, cảm ơn công trình nghiên cứu phát triển tiên tiến và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/5059641/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.