Trong lòng Lâm Dữu luôn có một cán cân.
Khi cô mới vào phó bản, trong Sổ Tay Thẻ Bài vẫn còn mười lăm ô thẻ trống.
Chuyến đi ở Điểm Mười Chín vừa rồi, The Old Man, Mặt Nạ Chiếm Hữu, Bò Sát Bất Tử, Baba Yaga và SCP-173 đã chiếm tổng cộng năm ô.
Nói đến Quái vật Cù lét và “Kẻ Gầm Thét Điên Cuồng” mới gặp lúc nãy, tính cả Iris vào, Lâm Dữu còn tốt bụng giữ sẵn một chỗ cho Abel.
Dù sao thì, "cuỗm" một vài SCP chỉ là một phần lý do cô đến đây, mục đích thực sự và ban đầu của cô là dùng nơi này làm trạm trung chuyển, nếu có thể cướp một chiếc trực thăng bay đến khu vực quản thúc chiếc quan tài đá của Abel thì không còn gì tốt hơn.
Cộng tất cả những thứ này lại, vẫn còn sáu ô thẻ trống để cô cân nhắc.
Lâm Dữu tranh thủ hỏi Quý ngài Deeds, ông ta khéo léo trả lời rằng mình không thể tự dưng tạo ra những thứ quá phức tạp – ví dụ như một chiếc máy bay, nhưng chỉ cần có sẵn, ông ta có thể lái nó như ý cô muốn. Ngay cả khi không xét đến điểm này, Quản Gia tuy không thể xuất sắc vượt trội trong một lĩnh vực nào đó, nhưng ông ta quán xuyến được rất nhiều phương diện, trên đường đi cũng đã giúp đỡ cô không ít.
Nhìn như vậy, việc giữ một ô thẻ cho Quản Gia là điều hiển nhiên, vấn đề duy nhất chỉ là làm thế nào.
“Tôi…” Iris ngập ngừng nói, “Cần làm gì?”
Cô ta từng làm việc cho Tổ Chức một thời gian dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/5059639/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.