Cứ thế mỗi người một câu, toàn bộ quá trình Lâm Dữu đều ngơ ngác không nói lấy một lời. Có lẽ là vì nhận ra cô chẳng hề hé miệng từ lúc bắt đầu tới giờ, thế nên ánh mắt của những người còn lại không hiểu sao lại lần lượt đổ dồn về phía cô, như thể đang chờ cô lên tiếng.
Như vậy không ổn lắm, Lâm Dữu nghĩ, suy nghĩ của cô cũng giống như Mạnh Thiệu. Nếu không bị ai chú ý thì càng tốt, hành động sẽ tiện hơn nhiều. Một hai người còn đỡ, chứ nếu phải đi cùng cả đám người, lại còn bị dòm ngó suốt... Vậy còn nói gì đến chuyện thu thẻ nữa!
"À."
Một loại trực giác nào đó đang liều mạng gióng hồi chuông cảnh báo, nhưng lý trí lại mách bảo cô rằng nên thuận theo chủ đề của bọn họ thì hơn, rối rắm hồi lâu, cuối cùng Lâm Dữu mở miệng: "Mọi người đang nói ai vậy?"
Mọi người nhìn nhau.
"Hả? Cô chưa nghe nói đến sao?" Cô gái dẫn cô tới chớp mắt mấy cái: "Là một người rất nổi tiếng trên diễn đàn đó?"
''Cũng có gì lạ đâu, đâu phải ai chơi game cũng lên diễn đàn."
Một đồng đội khác cười nói: "Tôi cũng chỉ nghe bạn tôi kể thôi.''
"Là nghe nói gần đây có một chị đại." Anh ta giải thích: "Tác phong làm việc tương đối cứng rắn, vô cùng hung dữ, người thường gặp quỷ là la hét ầm ĩ cả lên, nhưng cô ấy có thể đuổi quỷ chạy tóe khói. Nào là trị Sadako bằng máy duỗi tóc nóng hổi, nào là dụ dỗ cả Saeki Toshio, rồi không hiểu sao còn khích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863691/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.