“Cũng sắp đến rồi.”
Dừng xe lại, Lâm Dữu cũng không vội mở cửa xe, cô dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào mép vô lăng, nhìn về phía trước: "Là chỗ đó sao?”
Giản Minh Giai lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, hơn một tiếng này tim cô ấy luôn treo lơ lửng trên cổ họng, không có chuyện gì xảy ra đúng là phúc lớn mạng lớn.
“Đúng vậy.”
Ngay cả tờ giấy cô cũng lười so lại, thở ra một hơi, nói: “Chắc chắn không phải chỗ nào khác rồi.”
Trong vòng vài dặm chỉ thấy mỗi chỗ này có người ở, căn bản không cần phải xác nhận gì đặc biệt, cả đám trên đường đi cũng đã lờ mờ dự cảm được.
Đầu lâu đúng là một cuốn bách khoa toàn thư kiểu móc khóa, giữa đường nó chỉ điểm rằng, muốn gặp được Yog Sothoth, ngoài trời nắng, môi giới quan trọng nhất chính là tháp đá được xây dựng đặc biệt.
Đi theo hướng Cố Hành chỉ cho họ, sau khi lái xe ra khỏi nội thành được hai mươi phút, họ thoáng thấy một ngọn tháp ở xa. Lúc này đến gần rồi, thì thấy một tòa tháp đá cao hơn mười mét sừng sững giữa rừng cây.
Lâm Dữu là người đầu tiên xuống xe.
Tháp đá trông như mới được xây xong không lâu, vữa giữa các khe hở trát rất đều, hầu như không có dấu vết phong sương.
... Đây là do Tả tự biến mình thành ống nhòm, vươn dài ra rồi báo cáo lại cho bọn họ, nó đồng thời cũng nói là thấy có bóng người thấp thoáng hoạt động xung quanh.
Các thành viên cốt cán tham gia câu lạc bộ hiển nhiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863684/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.