Ý thức chìm nổi trong bóng tối.
Tựa như có ai đó đang điên cuồng gõ loạn xạ vào chiếc trống khổng lồ vô hình, tiếng sáo đơn điệu kéo lê những giai điệu hỗn loạn đến buồn nôn, đồng thời văng vẳng bên tai là tiếng hú the thé của những kẻ theo đuôi vô danh.
Vô vàn âm thanh trộn lẫn vào nhau, nhưng trước mắt lại chẳng thấy gì cả, dù đã dốc hết sức lực, cũng chỉ có thể mơ hồ nhận ra những khối thịt đỏ sẫm lớn trong sự hỗn độn.
Những khối không thành hình đó quá lớn, cho nên chỉ có thể liếc thấy một góc trong số đó, mấy con mắt màu xanh lục chen chúc nhau gần như trong suốt, đang nhìn về phía...
Lâm Dữu đột ngột mở to mắt.
Ánh nắng chói lóa đến mức khiến tròng mắt đau nhức, cô giơ một tay lên che nửa mắt, ngồi dậy từ chiếc giường dưới thân.
“Ồ." Đầu lâu trên bệ cửa sổ lười biếng tận hưởng ánh nắng mặt trời: "Nghe nói phơi nắng bổ sung canxi... Chào buổi sáng nha.”
“Cảm giác thế nào?” Nó hỏi.
Lâm Dữu còn chưa kịp trả lời, thì một loạt tiếng động này đã kinh động đến người vừa mở cửa bước vào, thậm chí đối phương còn không kịp đóng cửa, lao thẳng tới.
“Tỉnh rồi?” Giản Minh Giai lo lắng hỏi liên tục: "Không sao chứ? Cậu đừng động đậy lung tung, tớ không chắc tớ băng bó có ổn không...”
“Quý cô này.”
Đầu lâu bất mãn nói: “Cậu đang nghi ngờ sự chỉ đạo của tôi sao?”
Giản Minh Giai: “...”
Cái tên tự biến mình thành pháo hoa nổ tung này thật sự khiến người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863681/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.