Khi "lầy lội" đã trở thành tín ngưỡng sống, thành thói quen rồi, rất nhiều chuyện đều trở nên không còn quan trọng nữa.
Tuy rằng đã tận mắt nhìn thấy "thành tích oanh liệt" của mình được đồng đội cũ và những người chơi khác kinh ngạc thán phục đến mức nào, nhưng nếu hỏi Lâm Dữu có từ bỏ những những chiêu thức thần kỳ ấy không thì...
Câu trả lời của cô đương nhiên là...
Không.
Cô cũng chưa bao giờ sợ trở thành trung tâm của mọi cuộc bàn tán. Người ta bàn tán là việc của người ta, cô làm việc của mình, chẳng phải rất thoải mái sao.
...Nói đi cũng phải nói lại.
Lâm Dữu lướt lên trên ba bốn dòng, nhìn thấy cái bình luận tự xưng là bạn của một người chơi nào đó.
Người thực sự nhét bóng đèn vào miệng Hồng Nhân đâu phải là cô, là Cố Hành.
Chắc là Lê Tĩnh lúc kể chuyện không nói rõ, lại còn qua người bạn kia của cô ta. Đúng như câu ba người thành hổ, tin tức truyền đi hai lần trực tiếp bị gán ‘râu ông nọ cắm cằm bà kia’.
Nhớ đến người này, cô không khỏi có chút tò mò.
Thay đổi khuôn mặt, thay đổi giọng nói, cộng thêm cái năng lực lừa gì có nấy, mấy thứ này hiển nhiên không thể cùng lúc đạt được. Anh ta ở nhà ga Kisaragi kia cũng ít nhất phải đạt cấp ba rồi, ngâm mình trong trò chơi này chắc cũng không ngắn.
Mà dựa vào cái kiểu dùng gạch vụn để chọc răng Người mẫu thời trang và nhét bóng đèn vào miệng kia, cô không tin tên này không để lại chút thành tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863666/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.