Cảnh Thanh Hà vẫn còn nhớ như in lực kéo mạnh mẽ vừa rồi, anh ta không tự chủ được nuốt nước bọt, rồi lại nuốt nước bọt: “... Thật sự muốn dỡ ra à?"
"Không thì sao." Lâm Dữu đã bắt đầu xắn tay áo lên rồi: “Lúc nào cũng ở dưới gầm giường thì buồn lắm, mời ra ngoài phơi nắng chung cho vui."
Nghe vậy, Cảnh Thanh Hà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tối om.
Phơi cái quỷ gì chứ, giờ này mà phơi nắng bán cầu đông à!!
"Cô nói xem, lỡ dỡ ra thấy một cái xác thối rữa thì sao." Anh ta ấn mạnh lên nệm, hết lời khuyên nhủ: “Lỡ cái giường này là phong ấn, vừa dỡ ra có một con cương thi lông lá 'oaaa' một tiếng xông ra thì sao?"
Lâm Dữu: "..."
Trí tưởng tượng của cậu em này phong phú thật đấy.
Còn biết đến cương thi lông lá nữa cơ.
"Trước đó anh cũng nghĩ như vậy, nên ngay cả cửa cũng không dám bước vào à?" Cô hỏi.
Cảnh Thanh Hà: "... Ai nói, tôi là chiến lược rút lui!"
Chỉ cần nhìn ánh mắt lảng tránh là biết bị nói trúng tim đen rồi.
"Nghĩ nhiều quá." Lâm Dữu chậm rãi xắn nốt ống tay áo còn lại lên: “Tôi thấy ngón tay rồi, vẫn còn tốt, không bị thối rữa. Cũng chưa thấy ai dùng chính cái giường mình ngủ để làm phong ấn cả, hơn nữa…"
Quỷ mà lợi hại thật thì làm gì có chuyện bị đá một cái là bỏ ra.
"Lại đây lại đây, mau cùng tôi dỡ nào."
Lâm Dữu có một linh cảm mãnh liệt, ngoài bàn tay quỷ vừa kéo cô vào, dưới gầm giường có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863602/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.