Hai weibo đổi mới chưa lâu, server sập. Dư Niên vừa mới ung dung đến Tinh Diệu đã bị Mạnh Viễn lom lom nhìn cậu, “Hay lắm! Chúc mừng cậu đã trở thành nghệ sĩ đầu tiên trong năm làm sập server weibo!”
Dư Niên ngượng ngùng, “Tôi không ngờ server sập.”
“Không dám giấu cậu, trừ weibo ra diễn đàn cũng bị treo luôn. Fans và quần chúng hóng drama vừa thấy weibo bị treo đã nhanh chóng chuyển chiến trường, bây giờ không chỉ lập trình viên của weibo gấp rụng hết cả tóc mà cả lập trình viên của mấy diễn đàn lưu lượng lớn cũng kinh hồn táng đảm!”
Mạnh Viễn nói tiếp, “Cậu đây là quá xem thường danh tiếng của mình hay là quá xem thường danh tiếng của Tạ tổng? Hay cậu quá xem thường độ hot của chuyện này?” hắn chỉ hai cái điện thoại được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc, “Tôi đã tính trước được nên cậu vừa đăng weibo, phản ứng đầu tiên của tôi chính là tắt máy. Nhu Nhu tắt máy chậm, suýt nữa nổ điện thoại!”
Dư Niên ngồi xuống ghế, thuận tay cầm một cây bút lên, xoay bút theo thói quen, “Nói thật, Mạnh ca này, vừa nãy trên đường đi tôi nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cuối cùng cũng không dám xem phản ứng trên mạng.”
“Ồ, Niên Niên cũng có lúc căng thẳng hả?” Mạnh Viễn nghịch chìa khóa xe, nhướng mày, “Tôi còn nhớ ngày hai tháng bảy năm kia, cậu tới gặp tôi ngay trong căn phòng làm việc này, sau đó tôi kêu cậu hát một bài, cậu vừa mở miệng đã hát giáo ca của đại học Ninh thành. Trọng điểm là cậu không nhớ lời bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-rat-ngheo/585875/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.