Mưa thu kéo theo tiết trời mát mẻ, ngay sau những trận mưa rào là từng cơn gió lạnh thổi qua, trên mỗi nẻo đường của Ninh thành có không ít lá rụng ướt đẫm nước mưa, tựa như chỉ trong một đêm đã đến cuối thu.
Thi Nhu lấy một bình giữ nhiệt ra từ trong balo rồi đưa mấy viên thuốc cho Dư Niên, thấy Dư Niên lại ho khùng khục, cô sốt ruột nói, “Em thật sự không muốn tới bệnh viện khám sao?”
Dư Niên cầm lấy bình nước vào thuốc, há miệng nuốt xuống, vặn chặt nắp bình rồi mới trả lại cho Thi Nhu, giọng nói hơi khàn, “Không sao, không nghiêm trọng, qua vài ngày chắc sẽ khá hơn.” Khi cậu nói chuyện có giọng mũi rất nặng, tinh thần cũng hơi uể oải nhưng vẫn tươi cười, “Chẳng phải em vừa tự giác uống thuốc sao?”
Thi Nhu vẫn lo cho cậu, lại nói, “Vừa nãy người của tổ chương trình tới hỏi tí nữa em có muốn hát nhép trong khâu hát không, bọn họ biết em bị bệnh, sợ lúc hát xảy ra chuyện gì không ổn.”
Dư Niên không do dự, thẳng thừng từ chối, “Có lẽ âm mũi của em hơi nặng một chút nhưng sẽ không ảnh hưởng tới hiệu quả hiện trường. Hát nhép một lần, sau này cho dù em có hát thật thì cũng sẽ bị nói là hát nhép.”
“Chị cũng nghĩ như vậy, người xem và fans cũng không ngu, hát nhép dễ bị nhìn ra lắm.” Tay Thi Nhu nắm chặt dải băng balo, “Ừm... Niên Niên.”
“Ừ?” Dư Niên uống thuốc, đang lật xem kịch bản chương trình, thấy bộ dáng ngại ngùng không dám nói của Thi Nhu, “Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-rat-ngheo/585862/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.