Dư Niên vừa trả lời, tổ chương trình “Tàng Bảo” gần như lập tức hồi đáp lại, bắt đầu chương trình, bàn chuyện hợp đồng. Bởi vì Dư Niên không có quá nhiều yêu cầu với lệ phí ra sân, lịch trình cũng dễ phối hợp, song phương thống nhất với nhau, nhanh chóng bàn xong.
Mạnh Viễn theo thói quen cảm thán, “Nếu đổi thành nghệ sĩ trước kia của tôi—— “
Dư Niên cười nhạo hắn, “Mạnh ca, anh giống như chủ nhiệm lớp vậy, học sinh lớp tôi hồi trước thế này thế nọ.”
Mạnh Viễn trừng Dư Niên một cái, “Niên Niên, tôi nói cậu biết, cậu lớn gan hơn rồi, nói chuyện với Mạnh ca càng ngày càng không biết lớn nhỏ!” Nói xong hắn cũng cười, “Nhưng mà nói thật, nếu không phải chính cậu muốn đi, tôi thật sự sẽ không để cậu nhận show vừa không hot lại không thể kiếm tiền.”
“Nhưng tôi thật sự rất muốn đi.”
“Ok ok, cả ngàn con ngựa cũng không kéo nổi cậu về, thích đi thì đi đi, ” Mạnh Viễn nói rồi nói, đột nhiên phát hiện, “Sao tiêu chuẩn của tôi đối với cậu lại biến thành chỉ cần cậu vui là được vậy?”
Thi Nhu mở cửa đi vào, đúng lúc nghe được câu này, cô đặt cà phê và trà sữa xuống bàn làm việc, lại đưa nước ép trái cây cho Dư Niên, đáp, “Mạnh ca không nhận ra hả? Mấy quản lý khác đều coi nghệ sĩ của mình là cây rung tiền, là bát cơm manh áo, anh thì khác, con đường anh đi không có được bình thường.”
Mạnh Viễn đắc ý, “Dĩ nhiên tôi phải khác rồi, nghệ sĩ nhà khác có thể mới ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-rat-ngheo/585845/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.