Nghe thấy câu này, Mạnh Viễn run tay, điện thoại của hắn lập tức ôm hôn đất mẹ. Hắn vội vã cúi người nhặt lên, ngó trái ngó phải đảm bảo không có ai mới nhảy vọt tới, vội vã hỏi, “WTF? Mẹ Tạ Du muốn gặp cậu? Là muốn ngửa bài hả?”
Dư Niên thắc mắc, sau đó nhanh chóng hiểu ý Mạnh Viễn, “À thì tối qua tôi tới nhà Tạ Du, đúng lúc mẹ anh ấy về thì thấy tôi, nên muốn gặp tôi.”
Vẻ mặt Mạnh Viễn hơi cứng lại, “Còn tận mắt bắt gặp?”
Biết Mạnh Viễn thật sự lo lắng mình, Dư Niên giải thích thêm, “Ừ, tận mắt, nhưng mà chắc cũng không phải vấn đề lớn.”
Thấy Dư Niên vẫn thong dong điềm tĩnh, Mạnh Viễn sốt ruột tới mức sắp hói đầu, “Chẳng phải bình thường cậu vẫn luôn suy tính kĩ càng sao? Vì sao tới chuyện này lại trở nên hồ đồ vậy? Phu nhân Tạ gia, là người dễ nói chuyện à? Trong giới không cần biết ảnh hậu hay là tiểu hoa đán, người được gả vào nhà giàu có không ít, nhưng phu nhân mỗi nhà cũng không phải người dễ sống chung! Chậc, tôi chỉ nói ví dụ thôi, cậu đừng nhạy cảm quá.”
Mạnh Viễn xua tay, nói tiếp, “Mặc dù nói vậy không tốt nhưng sự thật đắng lòng, nếu như mẹ Tạ Du một lòng muốn tìm cho Tạ Du một nhà môn đăng hộ đối, vậy không cần biết là nghề nghiệp hay giới tính của cậu, đều là trở ngại.”
“Đúng vậy, nhưng chúng ta không thể đáng giá sách qua bìa của nó, không phải sao.” Dư Niên tương đối thoải mái, trấn an Mạnh Viễn, “Mạnh ca đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-rat-ngheo/585839/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.