Bàn cờ đặt vững vàng giữa hai người, Tạ Du đứng dậy, cúi mắt cởi hai nút áo trên cùng của sơ mi trắng, hai tay chống hai bên bàn cờ, nghiêng người hôn lên môi Dư Niên.
Lúc đầu, hắn một cái cũng không dám động mãi cho đến khi cảm giác đầu lưỡi Dư Niên nhẹ nhàng đụng vào môi dưới của hắn. Lần này, giống như than củi khô ráo bất chợt được châm một mồi lửa, hầu kết Tạ Du chuyển động, hô hấp thay đổi, ngay sau đó, đầu lưỡi chạm vào răng cửa Dư Niên.
Miệng lưỡi dây dưa triền miên, ngay cả lúc nào hôn xong Dư Niên cũng không rõ nữa, chỉ cảm thấy tất cả dưỡng khí quanh mình đã bị rút sạch, đại não thiếu dưỡng khí hơi có chút choáng váng, giác quan cũng trở nên trì trệ, mà Tạ Du lại trở thành tồn tại duy nhất cậu có thể nhạy bén cảm nhận được.
Ngón cái Tạ Du lướt qua môi dưới mềm mại ánh nước của Dư Niên, ánh mắt giống như đang đắm chìm trong cơn nghiện, một lúc lâu mới nói, “Niên Niên thật ngọt.”
Giọng nói khàn khàn, hơi thở vẫn chưa ổn định.
Câu nói này chui vào tai trong Dư Niên giống như một tiếng “Bùm”, một cỗ nhiệt ý dọc theo sống lưng nhanh chóng lan ra toàn thân. Cậu cảm giác ngón tay Tạ Du đang vuốt ve môi cậu, vô cùng nhột, gần như theo bản năng cắn nhẹ vào ngón tay hắn.
Ngón tay Tạ Du ngừng lại, thấp giọng nói, “Niên Niên cắn anh.”
Nghe hắn tố cáo, Dư Niên hỏi ngược lại, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Con ngươi Tạ Du càng sâu thêm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-rat-ngheo/585812/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.