Dư Niên thò đầu ra từ phía sau Tạ Du, “Sắp mưa rồi hả?”
Khúc Tiêu Nhiên nuốt nước miếng, tránh ánh mắt của Tạ Du, trả lời Dư Niên, “Đúng vậy, chắc sẽ mưa lớn, vốn dĩ cũng mới xảy ra động đất, nếu lỡ như có núi lở thì sẽ nguy to, vậy nên chúng ta phải nhanh chóng lên đường!”
Hắn nhìn về phía Tạ Du, khó hiểu chột dạ, “Ừm... cậu đừng có nhìn tôi chằm chằm nữa, nổi hết da gà rồi, thật đáng sợ!”
Tạ Du thu ánh mắt lại, trong giọng nói ẩn giấu sự mất mát, “Vậy lên đường thôi.”
Nói xong, hắn liếm môi mình —— nước suối thật sự không còn.
Đường về rất gồ ghề, dọc đường đi xe luôn lắc lư, còn bị tắc đường nữa. Dư Niên được bao bọc bởi hơi ấm lò sưởi, gật gà gật gù. Tạ Du thấy vậy liền hỏi thảm, “Cậu... dựa vào tôi ngủ nhé?”
Dư Niên mở nửa mắt, “Ừm, ” vừa đáp vừa nghiêng đầu lại, tựa vào vai Tạ Du, thả lỏng người, hơi thở của cậu rất nhanh đã chậm lại.
Tạ Du ngồi thẳng lưng, không cử động, gặp phải đoạn đường xóc nảy còn chu đáo giơ tay lên bảo vệ đầu Dư Niên, sau khi xe ổn định rồi lại buông tay xuống. Trong xe chìm vào im lặng, hắn còn có thể nghe tiếng hít thở của Dư Niên, trong đầu ngập tràn vô vàn suy nghĩ không có giới hạn, khi trở về hắn phải thay bộ đồ này ra rồi mấy ngày sau hẵng tắm mới được.
Dư Niên cảm giác cậu không ngủ được bao lâu, lúc tỉnh lại, bên tai vang lên âm thanh hạt mưa đập vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-rat-ngheo/585805/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.