*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không nghĩ rằng Dư Niên vừa dứt lời, màn hình lại tối lần hai —— Tạ Du lại đập chín trăm chín mươi chín viên kim cương.
Nhìn đạn mạc bùng nổ, Dư Niên quay mặt đi, bật cười. Cậu cầm điện thoại của mình, nhanh chóng nhắn tin cho Tạ Du, “Có lẽ ngày mai tôi được lên đầu đề rồi.”
Tạ Du không nhắn lại.
Dư Niên cười khẽ —— chột dạ?
Mãi đến lúc Dư Niên chụp xong poster của Phù Nạp Thi, điện thoại cũng không có động tĩnh gì. Cậu nghĩ nghĩ, gửi sang một tin nhắn “Chụp xong poster, xong việc rồi” cho Tạ Du.
Lần này Tạ Du trả lời rất nhanh, “Mau nghỉ ngơi đi.”
Dư Niên đọc xong, cầm điện thoại bật cười.
Ăn cơm tối với nhân viên làm việc xong, xác nhận sẽ không cần chụp bổ sung, Dư Niên mới ngồi xe trở về nhà. Không lâu sau, Vinh Nhạc đến.
“Chú Vinh, đã lâu không gặp.”
Đưa người vào nhà, Dư Niên tìm ra bộ dụng cụ pha trà bằng sứ men xanh pha trà cho Vinh Nhạc. Pha xong, cậu đưa chén trà cho Vinh Nhạc bằng hai tay.
Dư Niên cười nói, “Gần đây chú khỏe không?”
“Cũng không tệ, mà tiết trời lạnh quá, bệnh ho lại tái phát rồi. Nhưng mà đỡ hơn năm ngoái một tí, không chừng sang năm sẽ không bị ho nữa.” Vinh Nhạc nhận chén trà nóng uống một ngụm, mỉm cười quan sát Dư Niên, “Không tệ không tệ, sắc mặt rất tốt, hình như lại đẹp trai hơn!”
Ông nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-rat-ngheo/585790/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.