Bước xuống sân khấu, Dư Niên đi về khán đài ngồi. Úc Thanh đưa bình giữ nhiệt cho cậu, xích lại gần nhỏ giọng nói, “Hát không tệ, có tiến bộ, xem ra khoảng thời gian này em cố gắng không ít!”
Uống một hơi nửa ly nước ấm, Dư Niên nhận ra mình được khen, cười nhỏ giọng trả lời, “Nhưng mà lại suýt nữa quên lời, cũng may có đồ nhắc tuồng cứu em.”
“Lại quên lời?” Úc Thanh nhướng đôi mày xinh đẹp, “Chị nói này Niên Niên, tật xấu quên lời của em bao giờ mới hết vậy? Hát ca khúc của người khác thì không nói, đến cả ca khúc của mình cũng quên.”
Dư Niên sờ mũi, “Chắc là do... di truyền? Bà ngoại em hát bài tự sáng tác cũng thường không nhớ lời. Nếu như không có ông ngoại ở đấy, không có ai nhắc thì bà sẽ biên lời lại luôn.”
“Bà cũng thật là, ” Úc Thanh cười, “Chị còn nhớ hồi xưa bà dạy chị hát “Trong vườn hoa”, mỗi một lần dạy là một phiên bản khác nhau. Đến bây giờ chị vẫn còn nhớ năm bản nè.”
Chú ý tới vẻ mặt của Dư Niên, lại nhớ tới cái gì đó, nụ cười Úc Thanh nhạt đi, không nói thêm lời nào.
Lúc kết thúc cũng gần tới nửa đêm, Úc Thanh cầm giải thưởng nữ nghệ sĩ được hoan nghênh nhất năm, uy nghi cao quý rời hội trường, tư thế kiêu ngạo như con công vậy, giống như từ trước tới nay không biết hai chữ “khiêm tốn” viết thế nào.
Tuy nhiên lúc đến bãi đậu xe, Úc Thanh không giữ nổi hình tượng nữa, ôm chặt áo lông run lẩy bẩy, nói, “Vờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-rat-ngheo/585788/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.