Mạnh Viễn cũng nói với Dư Niên về chuyện đấy.
“Đuôi cáo của cậu đã thành hàng độc nhất vô nhị rồi, chưa có sản phẩm nào lên kệ mà đã sold out chỉ trong một lần. Ngày hôm qua tôi gọi điện với trợ lý Messer, đối phương cũng tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc với sức ảnh hưởng của cậu.”
Dư Niên ngồi sau xe, đang cúi đầu đọc kịch bản quảng cáo, nghe Mạnh Viễn nói, kinh ngạc, “Cái đuôi cáo kia của Hersey hả? Nếu tôi nhớ không lầm thì nó một trăm hai chục ngàn một cái mà?
“Đúng là cái giá trên trời đấy, mà không biết là fan đại gia nào mua sạch hai mươi mốt cái trong một lúc luôn. Chậc, fan đó giàu thật, bỏ ra hơn hai trăm vạn chỉ để mua đuôi cáo, lại còn không chừa lại cái nào cho người khác.”
Trước mắt Dư Niên hiện ra một bóng người, nhưng cậu nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này —— chắc không phải Tạ Du đâu.
Mạnh Viễn cảm thán vài câu, lại nói, “Hôm qua cậu tái khám lần cuối hả? Chân không sao chứ?”
“Không sao, bác sĩ nói hoàn toàn bình phục rồi, sẽ không để lại di chứng.” Dư Niên sợ Mạnh Viễn lo lắng, còn đưa ảnh kết quả kiểm tra cho hắn nhìn.
Mạnh Viễn nhìn xong, yên tâm, vừa lật nhìn sổ ghi chép vừa nói, “Tôi định cho vào EP năm bài hát, vì duy trì phong cách nên bốn bài hát, bao gồm cả ca khúc chính sẽ do Phùng Đình viết nhạc, Triệu Viêm và La Ứng Dương viết lời, ba người bọn họ là bộ ba hợp tác xuất sắc nhất, hai năm gần đây liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-rat-ngheo/585781/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.