Edit: Cải Xanh
Hiện tại Vu Tử Khương ở trong khách sạn duy nhất tại trấn Nguyệt Nha, Cảnh Dịch gõ cửa phòng, không lâu sau, Vu Tử Khương đã xuất hiện trước mặt anh.
Hắn ngước mắt lên nhìn Cảnh Dịch, im lặng mà nhường đường.
“Uống chút gì không?”
“Tôi không tới đây để ôn chuyện cũ với cậu.”
Cảnh Dịch cũng không cảm kích, kéo ghế ra ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn mặt hắn.
Ánh mắt của anh quá sắc bén, khiến Vu Tử Khương bị chèn ép đến không thở được.
“Ngày cố ý tới tìm tôi, rốt cuộc là muốn dựa vào tôi để biết chuyện gì?”
Vẻ mặt Cảnh Dịch không thay đổi, nói: “Nói cho tôi về chuyện của bà Lâm Hoan Hỉ!”
Sự kinh ngạc trên mặt hắn không tránh được ánh mắt của Cảnh Dịch: “Bà nội cô ấy qua đời, có liên quan gì tới tôi?”
Vu Tử Khương hạ mí mắt, vẻ mặt buồn bã không rõ ràng.
“Vậy tôi cũng không giấu cậu, Hoan Hỉ cô ấy bị tai nạn xe cộ cho nên mất trí nhớ, ký ức quay về năm mười bảy tuổi. Tôi và Hoan Hỉ quen nhau rồi yêu nhau, sau đó thì ẩn hôn, cô ấy chưa từng kể cho tôi những chuyện đã xảy ra trước kia, tôi cũng chưa từng tì hiểu. Nhưng đến bây giờ, có lẽ không biết thì không được.”
Vu Tử Khương càng kinh ngạc: “Học tỷ thật sự ở bên anh?”
Cảnh Dịch vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Chuyện này không liên quan tới cậu.”
“…”
Đúng là không liên quan.
Vu Tử Khương nắm chặt bàn tay, đây là biểu hiển khi hắn căng thẳng.
“Hai người từng qua lại?”
Âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-la-vo-anh/1726550/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.