Edit: Cải Xanh
Lâm Hoan Hỉ ôm Tông Tông vào phòng, cô liếc mắt thấy ảnh gia đình treo chính giữa xung quanh bàn trưng bày các loại cúp, cô nhận ra đây là những giải thưởng mà hồi tiểu học mà mình đã nhận được.
"Tông Tông, thân thể chị con còn chưa khỏe đâu, mau xuống đi."
Uông Lộ Thanh vội vàng bế Tông Tông lại, nói: "Hai con trở về sao không nói một tiếng, Cảnh Dịch mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, lão Lâm, đi pha trà đi."
Bị vợ sai bảo Lâm Văn Xương cũng không một câu oán hận, chỉ là ánh mắt nhìn Cảnh Dịch kỳ lạ nói không nên lời, ông hừ một tiếng, đi về phía để lá trà, ở Tây Hồ trà Long Tĩnh và Đại Hồng Bào luôn là sự lựa chọn đầu tiên của mọi người.
"Ba, không cần phiền phức như vậy đâu, bọn con uống nước lọc là được rồi."
Lâm Văn Xương là một người yêu thích trà, những loại trà đặt ở đằng kìa đều là ông sưu tập hoặc là quà của người khác, rất quý.
"Đúng rồi, đây là trà Hoàng Sơn Mao Tiêm con nhờ bạn mua được." Cảnh Dịch đưa hộp quà nói, "Cũng không biết hợp khẩu vị của ngài không."
Ánh mắt Lâm Văn Xương sáng rực lên, nhưng lại nghĩ rằng nếu mà nhận nhanh như vậy thì không tốt lắm, vì vậy khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói: "Đến cũng đến rồi, còn mang đồ đắt như vậy làm gì."
Nói rồi, Lâm Văn Xương cầm lấy hộp quà, cẩn thận từng li từng tí đặt vào giữa những lá trà ở đằng kia.
"Về sau không nhất thiết phải dùng nhiều tiền như vậy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-la-vo-anh/1726545/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.