Edit: Cải Xanh
Quay trở lại phòng trang điểm, chân trước vừa bước vào cửa, chân sau Cảnh Dịch đã theo vào.
"Lâm Hoan Hỉ." Cảnh Dịch cầm lấy cổ tay trắng nõn tinh tế của cô.
"Sao anh lại qua đây?" cô hơi giãy ra, lùi lại mấy bước tìm khăn sạch để lau tóc còn ướt.
"Vừa nãy em..."
Vừa nãy?" Cô ngắt lời anh, cười khẽ: "Vừa nãy không có sao đâu, anh vì chuyện này mà đi theo em?"
Anh không nói gì, ánh mắt nặng nề chăm chú nhìn cô, dường như muốn thăm dò thật giả trong lời nói của cô.
Lâm Hoan Hỉ không giỏi che giấu tâm tình của mình, nhất là trước mặt Cảnh Dịch, cô bình tĩnh xoay lưng lại, thanh âm lộ ra sự mệt mỏi: "Em phải thay quần áo, anh ra ngoài trước đi. Nếu bị người khác thấy... không tốt lắm đâu."
Người đàn ông phía sau chậm chạp không có động tĩnh gì, giữa lúc Lâm Hoan Hỉ cho rằng anh đã ra ngoài, hai cánh tay rắn chắc có lực của đối phương lại ôm chặt cô vào trong ngực, sức lực rất lớn, dường như là muốn dung nạp cô vào trong máu của mình.
"Cảnh Dịch?"
"Cô ta cố tình đẩy em."
"Em biết..."
Cảnh Dịch nói: "Em cứ để anh làm chủ cho em, bà xã của anh không phải chịu những loại oan ức này."
Lúc đó cô rất tức giận, bây giờ nghĩ lại cũng không giận như thế, nhưng từ trong lời nói của anh có thể thấy tâm trạng của anh không tốt lắm.
Lâm Hoan Hỉ khẽ cười, cúi đầu nói: "Lúc đó nhiều người nhìn như vậy, nếu anh thật sự để cô ta xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-la-vo-anh/1726542/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.