Edit: Lam Nhi Nam
Hoàng hôn buông xuống, ở phía tây, mặt trời lặn dần.
Hai người vừa kết thúc một trận vui vẻ, quần áo rải rác dưới mặt đất, những tia sáng từ ngoài rèm cửa khẽ xuyên vào, rơi trên tấm thảm tạo nên một bức tranh mờ ảo.
Sau khi cao trào qua đi, dư vị vẫn còn đọng lại, thân thể cô trở nên mềm yếu và vô lực, đôi môi Lâm Hoan Hỉ khẽ mở, phát ra âm thanh thở dốc nhè nhẹ.
Cảnh Dịch nằm bên cạnh Lâm Hoan Hỉ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc eo thon của cô: “Thế nào?”
Ánh mắt Lâm Hoa Hỉ mông lung, âm thanh kiều mị: “Thật thoải mái…”
“Anh rất vui khi nghe em nói vậy, nhưng anh đang hỏi em đã nhớ ra gì chưa.”
Lâm Hoan Hỉ dần thanh tỉnh: “Trống rỗng.”
Một khoảng trống rỗng.
Cô vốn nghĩ có thể nhớ lại một chút, kết quả cái gì cũng không nhớ, còn không bằng trước.
Cảnh Dịch mở miệng nhưng lại không nói gì, bên tai vọng đến tiếng đập cửa, tiếp theo là giọng nói non nớt của trẻ con: “Chị, mẹ gọi xuống ăn.”
Lâm Hoan Hỉ giật mình, lập tức tỉnh táo.
Cô tay chân luống cuống từ sofa ngồi dậy, cúi đầu nhanh chóng tìm quần áo mình trong mớ hỗn loạn trên mặt đất.
Cô hoảng hốt, gấp gáp mặc quần áo, khoá áo ngực cài mãi không đúng vị trí.
Nhìn cô rối ren như một chú mèo đang bị người khác bắt nạt, thật đáng yêu.
Cảnh Dịch chậm rãi đóng cúc áo sơ mi lại, sau đó liền đi về phía trước. Hai tay nhanh chóng làm thay Lâm Hoan Hỉ, anh cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-la-vo-anh/1726515/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.