Mọi thứ đều rất tự nhiên, bởi vì bọn họ đã chào tạm biệt nhau như thế vô số lần.
Khi Tiêu Chỉ đã say giấc, Frost vẫn lặng lẽ ngồi đó. Sau khi nửa đêm tối tăm nhất trôi qua, bây giờ mây mù trên trời đã tản đi một ít, ánh trăng lạnh lẽo trắng bạc chiếu rọi, lẳng lặng chiếu vào phòng.
Cũng tăng thêm vẻ yên bình, trong sáng cho gương mặt ngủ say của Tiêu Chỉ.
Frost không kiềm được mà đến gần hơn một chút, hắn đưa tay cởi bao tay ra, rồi nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt của Tiêu Chỉ.
Nhiệt độ thuộc về Tiêu Chỉ truyền vào đầu ngón tay, còn kèm theo cảm giác mềm mại. Hắn còn có thể cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ trong lúc cậu hít thở, nhưng hai mắt của người đang say giấc vẫn nhắm nghiền, không hề có vẻ gì giống như là bị quấy nhiễu cả.
Giống hệt như lần trước vậy.
Cũng giống vô số đoạn ký ức ngắn ngủi mà hắn đã đánh mất.
Chẳng hiểu tại sao, nhưng Frost cảm thấy tâm trạng mình trở nên tốt hơn nhiều. Bàn tay hắn cứ lưu luyến mãi bên má Tiêu Chỉ, không chịu buông ra. Cứ như vậy, nhiệt độ thuộc về người sống truyền vào đầu ngón tay hắn từng chút từng chút một, dường như có thể sưởi ấm trái tim lạnh như băng của hắn.
Mắt mày Frost bất tri bất giác cong lên, còn kèm theo nét cười thỏa mãn.
Ánh trăng chiếu rọi vào đôi mắt hắn, trông còn quyến rũ hơn cả ánh trăng tròn vành vạnh trên không trung.
Bầu không khí trong phòng vẫn rất tĩnh lặng.
*
Ngày hôm sau.
Tiêu Chỉ bị đánh thức bởi tiếng cầu nguyện văng vẳng.
Nơi này cũng chẳng phải khách sạn cao cấp, tất nhiên là cũng không trông mong gì vào việc nó có hiệu quả cách âm tốt. Hơn nữa, cửa sổ còn được mở ra, nên tiếng cầu nguyện truyền đến từ bốn phương tám hướng, vừa tờ mờ sáng đã không ngừng chui vào tai Tiêu Chỉ, còn có tác dụng hơn cả đồng hồ báo thức nữa.
Tiêu Chỉ mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, loạng choạng bò dậy khỏi giường, tóc cậu hơi rối, mà năng lực tư duy cũng chưa chịu quay về.
Cậu đã sâu sắc cảm nhận được rằng phong kiến mê tín là điều không thể nào chấp nhận được.
Frost đứng dậy đóng cửa sổ lại, thế là âm thanh nhỏ hơn được một chút. Hắn quay mặt lại nhìn Tiêu Chỉ, sau đó đưa tay vuốt gọn mái tóc bù xù của cậu: "Tiểu Thất muốn ngủ thêm chút nữa không?"
Tiêu Chỉ chậm chạp lắc đầu: "Không muốn...Chúng ta chuẩn bị một chút rồi đi Horan thôi."
Ăn xong bữa sáng nhạt nhẽo vô vị, sau khi trả phòng cho ông chủ lúc nào cũng nở một nụ cười như thế đang có ẩn ý sâu xa gì đó, hai người mới bước vào Trận pháp Dịch Chuyển đến thủ đô Horan.
*
Sau khi bước ra khỏi Trận pháp Dịch Chuyển, hai người cũng không tới Horan ngay, mà tới một quảng trường gần Horan. Thủ vệ ở nơi này đều là Thánh kỵ sĩ, mà vòng tròn ma thuật dưới chân cũng mang theo năng lượng ánh sáng cực kỳ dồi dào. Không cần nghĩ cũng biết, nếu có sinh vật xác sống nào có ý đồ bước vào nơi này, chắc chắn sẽ bị tấn công mãnh liệt.
Một Thánh kỵ sĩ ngăn họ lại, trên mặt lại nở một nụ cười hiền hòa: "Xin hỏi, đây là lần đầu tiên hai người vào Horan à?"
Tiêu Chỉ: "Đúng vậy."
Frost cũng gật đầu, nhưng không lên tiếng, vẫn giữ nguyên hình tượng trầm lặng, ít nói của mình.
Thánh kỵ sĩ lấy một chiếc la bàn màu vàng ra chỉ vào hai người, miệng còn niệm gì đó. Theo giọng nói của anh ta, kim đồng hồ từ từ chuyển động, chỉ vào Tiêu Chỉ một lúc, sau chuyển sang Frost thêm một lúc.
Trái tim Tiêu Chỉ cũng lên cao xuống thấp theo chuyển động của chiếc la bàn, cậu sợ rằng một hồi chuông báo động sẽ vang lên, sau đó một đám người sẽ bao vây họ.
Một lát sau, kim la bàn cũng dừng lại.
Kim la bàn ngừng ở giữa, không chỉ bất cứ người nào trong số họ.
Thánh kỵ sĩ cúi đầu nhìn lướt qua la bàn trên tay mình, thấy kim la bàn không có gì bất thường, mới cất la bàn đi: "Xin hãy theo tôi."
Hai người được Thánh kỵ sĩ dẫn đường, bước vào một lối đi riêng, sau đó trải qua thêm rất nhiều lần kiểm tra nghiêm ngặt, cuối cùng mới thấy được cổng chính của Blaise.
Các tòa nhà ở Blaise cũng màu trắng, được trang trí bằng một lượng vàng lớn. Mặt tường không dính một hạt bụi nào, cũng chẳng thấy trầy xước gì, trông cực kỳ thiêng liêng.
Biểu tượng mặt trời của giáo phái Blaise được để chính diện ở cổng thành, những lá cờ đại diện cho Hoàng Đế chỉ có thể lép vế nép ở một bên. Chứng tỏ rằng tuy trên danh nghĩa Blaise là một đế quốc, nhưng thực tế là chẳng khác gì một quốc gia tôn giáo cả.
Tiêu Chỉ không khỏi thầm ngậm ngùi, muốn vào một chuyến đúng là chẳng dễ dàng gì cả.
Chẳng qua là việc kiểm tra an ninh của Blaise cũng giúp Tiêu Chỉ nảy ra một ý tưởng, là đối thủ một mất một còn của Blaise, có phải việc kiểm tra an ninh của Hessen quá hời hợt rồi không? Ngay cả chuyện quan trọng như tuyển chọn thư ký cũng có thể bị Blaise cài con rối vào.
Nếu không phải là vì ngụy trang thành xác sống quá khó khăn, mà những tín đồ thành kính cũng khó mà chuyển hóa thành xác sống được, thì có lẽ là Blaise đã sớm phủ sóng khắp Hessen rồi.
Sau khi quay về phải lập kế hoạch cẩn thận hơn mới được.
Hai người đi thẳng về hướng Tháp Sách. Vị trí của Tháp Sách rất dễ kiếm, chỉ cần đi theo dòng người là được, hướng nào càng có nhiều người đi thì chắc chắn là hướng của Tháp Sách.
Dọc đường, cuối cùng Tiêu Chỉ mới lĩnh hội được thế nào là "Đến được Horan, bồ sẽ thấy thứ càng lố lăng hơn" theo lời người chơi.
Thành Horan không có một hạt bụi, các tòa nhà chỉnh tề, ngay ngắn, xung quanh được điểm xuyết bằng những hàng cây xanh được sắp xếp cẩn thận. Kẻ tới người lui đều mang theo một nụ cười hiền hòa, trông có vẻ vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn.
Nhưng trong góc đường nào đó sẽ luôn xuất hiện vài người ăn mày quần áo rách rưới. Bọn họ giống hệt như dân nghèo mà trước đó cậu gặp được ở trấn Gladys, bộ dạng cả đám đều tiều tụy, cứ như sắp chết đói tới nơi.
Vậy mà trên mặt họ vẫn treo nụ cười thỏa mãn, khi đối mặt với những người lui đến, vẻ mặt họ vẫn không có chút gì là ghen tị hay tự ti cả, ngược lại còn chứa đựng một sự khinh bỉ và kiêu ngạo đến cùng cực.
Như thể người ăn mặc chỉnh tề chính là họ vậy.
Trước mặt những kẻ này ít nhiều gì cũng bày một đống thức ăn, tất cả đều là do những người từ ngoài đến bố thí cho họ, nhưng đám ăn mày này lại vờ như không thấy mấy thứ đó. Họ để mặc cho bánh mì bị gió hong khô quắt lại, bánh nướng có nhân cũng mốc meo cả lên, cũng chẳng có ai động vào.
Bởi vì trong mắt bọn họ, đồ ăn của những kẻ không tin đều là thứ bẩn thỉu, sẽ khiến linh hồn họ bị ô uế.
Chỉ khi những Linh Mục mặc trang phục màu trắng đến đưa thức ăn, bọn họ mới mừng rỡ như điên mà nhận lấy, rồi ăn ngấu nghiến với vẻ vô cùng biết ơn. Sau đó, họ bắt đầu cầu nguyện với mặt trời, cảm tạ ơn Chúa, cũng cảm tạ lòng nhân từ của Chúa, ca ngợi Blaise, rồi kể lể về lòng thành của mình. Cầu nguyện xong thì lùi về góc tường, chờ đợi lần bố thí tiếp theo.
Hầu như trên mỗi con đường đều diễn ra cảnh tượng như thế, chúng lặp đi lặp lại, như thể nó đang được phát lại liên tục.
Tiêu Chỉ vừa thấy nụ cười trên mặt bọn họ thì đã thấy khó chịu khắp người, cậu thấy không đành lòng vì sự ngu muội và cuồng tín của bọn họ, cũng thấy phẫn nộ vì Blaise đã kiểm soát tinh thần họ như thế.
Cho dù là bất cứ tôn giáo nào dám dùng thế giới hư vô, mờ mịt sau khi chết để thao túng người ta từ bỏ hạnh phúc của đời này, cậu đều ghét hết.
*
Họ đi cả quãng đường, cuối cùng cũng đến được Tháp Sách. Mà Tháp Sách vẫn là phong cách thanh khiết sử dụng màu trắng đan xen với vàng kim truyền thống của Blaise.
Nghe nói có rất nhiều mục sư cấp cao và pháp sư tài ba đã tham gia vào việc xây dựng Tháp Sách, vậy nên mới khiến nó cao chọc trời như thế. Độ cao hiện tại là 1072 tầng. Theo số sách sưu tập trong Tháp Sách tăng lên, Blaise sẽ tăng số tầng nếu họ cần.
Sau khi vượt qua ba trạm kiểm soát nghiêm ngặt, cuối cùng hai người cũng được phép bước vào Tháp Sách.
Hầu như có thể tìm hết tất cả những cuốn sách đã từng được phát hành trên lục địa ở nơi này. Cho dù là Kinh Thánh, sách lịch sử, ghi chép linh tinh, hay là sách nghiên cứu khoa học, hoặc phương pháp giáo dục trẻ em, những điều tâm đắc khi trồng hoa, thậm chí còn có cả báo lá cải và tiểu thuyết lề đường đều được trữ bên trong hết, đúng chuẩn là cần gì có đó.
Nhưng diện tích lớn như vậy, lại còn nhiều sách thế này thì biết bắt đầu tìm kiếm từ đâu đây?
Tiêu Chỉ giả vờ tìm sách, nhưng ánh mắt lại lén lút liếc xung quanh một lượt.
Cậu nhìn thấy rất nhiều người mặc áo giáp Thánh kỵ sĩ, cứ cách một khoảng là lại có một Thánh kỵ sĩ đứng gác. Vị trí của mỗi Thánh kỵ sĩ không được vượt quá tầm mắt của hai người gần đó, ngay cả quy định thay ca cũng rất khắc nghiệt, gần như không hề có sơ hở để lẻn vào.
Thậm chí hành động của họ cũng nằm trong sự giám sát của Thánh kỵ sĩ, nên rất khó làm mấy chuyện mờ ám, chứ đừng nói đến chuyện điều tra bí mật của Tháp Sách.
Ánh mắt Tiêu Chỉ chỉ cần dừng lại ở trên người một Thánh kỵ sĩ hơi lâu chút thôi là người đó sẽ nhạy bén quay đầu lại ngay, rồi dùng ánh mắt hiền hòa nhưng vẫn có ý cảnh cáo để nhìn Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ vội vàng vờ như đang tìm sách.
Cậu tiện tay rút một quyển từ trên giá xuống, rồi nói với Frost đang đứng ngay bên cạnh: "Em thấy quyển sách này cũng hay đó."
Frost: "..."
Thấy Frost không đáp lại, Tiêu Chỉ thấy hơi bực mình. Bây giờ cậu mới nhận ra vẻ mặt của tên Thánh kỵ sĩ đang nhìn mình cũng hơi quai quái kiểu gì đấy, cứ như đang gặp phải đồ dê cụ nhưng lại bị bắt phải cười suốt vậy.
Chợt ý thức được gì đó, Tiêu Chỉ bèn cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay mình...
"Hồ sơ tuyệt mật: Làm thế nào để trở thành 100 mẫu đàn ông mà phú bà si mê nhất."
Tiêu Chỉ: "...."
Hình như sách trong Tháp Sách cũng phong phú quá rồi đấy.
Nhưng bây giờ đang có một tên Thánh kỵ sĩ cứ nhìn chằm chằm mình mãi, nếu nhét vô lại thì sẽ đáng nghi lắm, nên Tiêu Chỉ không thể không căng da đầu diễn tiếp. Cậu bèn nói với Frost: "Đi thôi, bọn mình cùng nghiên cứu một lát. Khi nào em giàu, em sẽ giới thiệu mấy chị em giàu nứt đố đổ vách cho anh nhé."
Nói xong thì tự nhiên như ruồi mà kéo Frost đi.
Frost: "..."
Hắn cảm thấy may mắn vì mình đã đội mũ giáp.
Họ đi tới khu đọc sách. Nơi này khá ít lính canh, mà khoảng cách giữa các chỗ ngồi cũng rộng rãi, còn có người tiếng nói chuyện của người Asanasi và bạn mình yểm hộ, nên đây đúng là nơi tuyệt vời để thì thầm to nhỏ.
Tiêu Chỉ vờ như đang nghiền ngẫm "Hồ sơ tuyệt mật: Làm thế nào để trở thành 100 mẫu đàn ông mà phú bà si mê nhất", cậu dùng sách che nửa khuôn mặt, nhích lại gần rồi nói với Frost: "Xem ra ban ngày khó tìm được cơ hội lắm."
Frost gật đầu: "Ta cũng quan sát rồi, mỗi một kệ sách đều nằm trong tầm nhìn của ít nhất hai tên Thánh kỵ sĩ."
Tiêu Chỉ lật sang trang khác: "Em vốn nghĩ là ban đêm ở nơi này sẽ có ít lính canh hơn. Nhưng ở nơi quan trọng như này thì chắc là không ít được đâu, thậm chí còn có cảnh lính đi tuần nữa đấy."
Frost: "Vậy buổi tối lại đến."
Hai người thảo luận với vẻ cực kỳ nghiêm túc, đứng đắn. Giống hệt như hai kẻ nghèo hèn đang suy xét cẩn thận xem phải làm thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của phú bà.
*
Lúc sang hai người đi dạo trong Tháp Sách, tiện thể còn điều tra bố cục bên trong.
Tận dụng phần thời gian dư dả vào ban ngày, Tiêu Chỉ bèn tìm kiếm trong sổ thông tin, mới biết được tầng Tháp Sách càng cao thì yêu cầu bước vào càng nghiêm ngặt hơn. Từ tầng 1000 trở lên thì ngay cả tín đồ bình thường cũng không thể vào, chỉ có những người có thân phận từ Linh Mục trở lên mới được vào, còn tầng cao hơn thì sổ thông tin không có.
Tiêu Chỉ lại hỏi Lý Đại Diệp. Lý Đại Diệp bảo rằng theo kinh nghiệm có được từ nhiều lần ngụy trang lẻn vào của ông, khu vực từ tầng 1050 trở lên chỉ có hàng Giám Mục mới có thể vào, mà mỗi Giám Mục đều có một dấu hiệu nhận diện riêng biệt, nên ông không thể trà trộn vào đó.
Tháp Sách của Blaise chỉ mở đến lúc hoàng hôn. Khi hoàng hôn buông xuống, nhóm Thánh kỵ sĩ sẽ bắt đầu dọn dẹp nơi này.
Tiêu Chỉ và Frost thừa thời khắc hỗn loạn ngắn ngủi lúc mọi người rời khỏi để lén ẩn nấp ở một khu vực đọc sách bị khuất, cũng tránh xa được Thánh kỵ sĩ tuần tra cuối cùng một cách suôn sẻ.
Sau khi vào đêm.
Giống với những gì Tiêu Chỉ suy đoán, số lượng lính canh trong Tháp Sách đã giảm đi, nhưng chẳng qua chỉ là không có lính canh kệ sách nữa mà thôi, chứ Thánh kỵ sĩ tuần tra vẫn nhiều như cũ. Không những thế, bọn họ còn lộ trình và trình tự giao ca nghiêm ngặt, nên không thể mất cảnh giác được.
Tiêu Chỉ và Frost vừa đi lên tầng trên vừa né tránh những kỵ sĩ đang tuần tra.
Tiêu Chỉ thấp giọng nói: "Chắc là bí mật của Tháp Sách nằm ở tầng 1050 trở lên, nếu bọn mình muốn vào thì phải nghĩ cách để trà trộn vào mới được."
Frost: "Trà trộn vào thế nào?"
Tiêu Chỉ nghĩ một lát: "Để xem tí nữa có tên nào để đánh ngất không đã."
Frost gật đầu, hắn không hề cảm thấy suy nghĩ của Tiêu Chỉ nguy hiểm tí nào cả.
Càng lên cao, diện tích của mỗi tầng càng nhỏ đi, nhưng số lượng người đi tuần tra lại không hề ít, điều này khiến cho việc tránh né tuần tra của hai người cũng khó khăn hơn.
Họ vòng ra phía sau một nhóm người, Tiêu Chỉ tính toán sơ hở trong lúc tuần tra của Thánh kỵ sĩ, cậu còn đang chuẩn bị băng qua một ngã tư để lên tầng trên, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ cách đó không xa.
Là Thánh kỵ sĩ tuần tra. Tốc độ của đội này còn nhanh hơn đội trước một chút, đúng lúc chặn đường đi của hai người Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Frost, rồi bèn nhân lúc Thánh kỵ sĩ còn chưa kịp chú ý, cậu đã dùng Ảo Ảnh Lửa rời khỏi đó ngay lập tức. Frost thì chậm hơn một bước, trước khi dịch chuyển thì dùng một kiếm đánh tan ảo ảnh Tiêu Chỉ để lại, để tránh bại lộ.
Ngay lúc bóng dáng của hai người hoàn toàn biến mất, hai đội Thánh kỵ sĩ tuần tra cũng chạm mặt nhau.
Người dẫn đầu của một đội trong số đó có vẻ không vui: "Tốc độ của các cậu nhanh quá."
Người dẫn đầu của đội kia vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi thưa ngài."
Người địa vị cao hơn nhìn bốn phía xung quanh. Kinh nghiệm nhiều năm nói cho gã biết rằng có một luồng hơi thở không hề tầm thường đang trộn lẫn trong không khí, nhưng khi cảm nhận kỹ càng hơn thì lại không có gì cả.
Gã lắc đầu, rồi cho rằng cảm giác ấy là do đám cấp dưới hấp tấp, liều lĩnh này gây ra. Sau khi dặn dò đối phương rằng phải nghiêm túc làm theo quy tắc rất nhiều lần, hai đội mới tách nhau ra.
Đến khi những người đó đi hết, Tiêu Chỉ mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may...chưa bị phát hiện...
Đúng lúc này, cậu lại nghe được âm thanh rất nhỏ phát ra khi vải vóc cọ xát vào nhau vang lên từ chỗ cách đó không xa. Tiêu Chỉ lập tức đề cao cảnh giác, pháp trượng hướng về phía phát ra tiếng động.
Mà Frost còn hành động nhanh hơn nữa. Hắn biến mất ngay lập tức, trường kiếm trong tay phát ra ánh sáng le lói trong bóng tối. Gần như là ngay tức khắc, hắn đã đâm thẳng về hướng phát ra tiếng động.
"Đợi đã...."
Một giọng nói hơi quen quen vang lên từ trong bóng đêm.
Sau đó, trong bóng tối bỗng lóe lên một đốm sáng. Nó rất mỏng manh, nên sẽ không khiến cho đám Thánh kỵ sĩ tuần tra chú ý đến, nhưng cũng đủ chiếu sáng mặt y.
Nhược Diệp là ID trong game của Bạch Ngôn. Tại sao đàn anh khóa đầu của khoa Lịch Sử như vị này cũng thích lẻn vào Tháp Sách giữa đêm thế?
Bạch Ngôn gật đầu: "Anh đây."
Tiêu Chỉ rón rén đến gần: "Sao sư huynh lại đến đây? Làm em hết cả hồn."
Thấy đó là người Tiêu Chỉ quen, Frost bèn thu kiếm lại ngay. Động tác lưu loát như vậy khiến Bạch Ngôn phải đánh mắt sang nhìn hắn một cái. Rút kiếm, thu kiếm mượt mà như thế, chắc chắn kiếm thuật của kỵ sĩ mặc áo choàng đen này rất đỉnh đây.
Giọng nói của Bạch Ngôn hơi bất lực: "Anh chỉ đang đọc sách mà thôi. Hai người đột nhiên xuất hiện, nên anh mới là người giật mình đây này."
Tiêu Chỉ hỏi: "Anh đọc sách vào giờ này?"
"Tháp Sách chỉ mở vào ban ngày thì không hợp lý tí nào cả, ngay cả một quyển sách còn chưa kịp đọc xong, nên sao anh có thể yên tâm offline được?" Bạch Ngôn đưa tay chỉnh chiếc kính một bên của mình. "Vậy nên anh chỉ có thể tự kéo dài thời gian thôi."
Tiêu Chỉ cảm thấy hơi buồn cười. Không ngờ rằng Bạch Ngôn sư huynh vừa hai mặt lại vừa độc miệng, còn được tất cả mọi người vậy quanh kia lại có một mặt như thế này.
Tiêu Chỉ hỏi: "Anh thường xuyên lẻn vào đây ạ?"
Bạch Ngôn suy nghĩ một lát: "Đại loại thế, tháng nào anh cũng có mấy ngày như vậy."
Tiêu Chỉ: "...."
Sao câu này nghe cứ quai quái thế nào ấy nhỉ?
Tiêu Chỉ nói: "Vậy tầng từ 1050 trở lên anh có đi qua chưa?"
Bạch Ngôn gật đầu: "Qua rồi."
Tiêu Chỉ đột nhiên thấy được hy vọng: "Sư huynh à, mình bàn bạc chuyện này nhé. Anh có thể chỉ cho em chút được không?"
Bạch Ngôn chỉ vào quyển sách trên tay: "Được chứ...nhưng mà có thể để anh đọc xong quyển sách này không? Anh mà không đọc được kết cục thì khó chịu chết mất. Không mất nhiều thời gian đâu, tầm mười phút là anh có thể đọc xong kết cục rồi, đến lúc đó anh dẫn hai người đi."
"OK, bọn em chờ..." Tiêu Chỉ vừa nói vừa nhìn theo ngón tay y. Sau đó lời cậu định nói bỗng im bặt, bởi vì cậu nhìn thấy trên bìa sách có ghi...
"Lãnh chúa ngang ngược yêu tôi: Nhật ký rung động của lãnh chúa Hessen và thư ký."
Bạch Ngôn nói: "Cũng không biết tác giả của cuốn này là ai mà mỗi một chương của nhật ký đều rất hay, khiến người ta cứ muốn đọc mãi. Đây là lần đầu tiên anh đọc được cuốn tiểu thuyết như vậy đấy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]